Những kí ức về những chuyến đi. Không theo thứ tự thời gian.
Sáng nay nhìn vào Google Photo, thấy mục phân chia hình theo context (Forest, Camping, Skycrapper, Jungle…), tự nhiên muốn viết lại một số kỉ niệm nho nhỏ trong đóng gần 200GB hình của #Andyontheadventures.
(1) Tú Làn cùng với đứa bạn không thân lắm.
Đợt đó, Đi với Oxalis. Tour có 2 người. Cái tự nhiên hai đứa thành VVIP. Tú Làn 4N3D đẹp như một bức tranh. Hai đứa đi nhanh đến nỗi mấy bạn porter phải hổn hển chạy theo. Nhớ nhứt là cái đoạn cuối hành trình, cắm trại bên bờ suối. Mấy bạn porter lén lút làm cái gì đó. Thiệt ra là có xi-nhan sẽ làm một buổi tiệc sanh nhựt bất ngờ cho con quỷ bạn. Mấy ảnh lo làm tiệc, mình thì dụ nó đi tắm suối.
Mà trời, mém chút nữa chết ở suối. Cái suối tự nhiên nó sâu bà cố luôn. Bơi bơi tự nhiên cái bị cuốn theo dòng chảy, rớt xuống một cái rãnh suối nhỏ đổ ra một nhánh khác. Hoảng loạn, quờ quạng bám vào đá. Bị trượt chân, mất mẹ một chiếc giày bộ đội. Trôi xuống 1 tầng nữa, lấy lại bình tĩnh, bám vào 1 nhánh cây, suối mạnh làm cả người tấp vào bờ đá. Nhanh tay chụp lấy 1 tảng đá khô nhú lên. Dùng chân còn chiếc giầy bám vào và leo lên. Hú hồn.
Tưởng là ngày sinh nhật của nó năm sau là ngày giỗ của mình rồi chứ!
Đêm ấy, mừng sinh nhật nó với 1 chai vang, nguyên măm thịt gà rừng và mấy cái bánh Orion Chocopie.

(2) Chuyến đi vào rừng Bidoup.
Lần đó, đội hình khá đẹp. Đường cũng quá đẹp. Anh Bụng tự tin nói là 100% tụi em không thể “trồng đậu phộng” được. Tụi em trồng là a nể tụi em lắm.
Được lắm, cuối cùng tụi em vẫn lạc.
Mà thiệt ra lạc lãng xẹt lắm. Mụ Tran Nguyen Nhat Uyen tung tăng tung tăng đổ dóc rồi thay vì quẹo trái, bà quẹo phải vì cho rằng đường đẹp là đường đúng. Đúng cái mốc xì.
Thế là lạc thôi.
Băng qua một đoạn suối. Đúng như lời anh Bụng nói là tới suối là dừng lại, tắm táp chờ nhau.
Nhìn xung quanh có hai căn nhà.
Tắm đã đời, bày biện đồ ăn ra ăn. Nghỉ ngơi.
Vẫn chưa thấy ai.
Cả đám nghĩ viết trên cái bảng cây to nói là tụi em xuống dốc và chờ điểm tập kết thứ hai luôn.
Rồi đi.
Đi quài mà thấy chưa tới. Hơi nghi nghi.
Và quyết định quay lại chổ suối.
6pm. Trời bắt đầu mưa, tối và lạnh.
Pin điện thoại sắp hết. Đồ ăn sắp cạn. Năng lượng cũng cạn.
Đi ngang qua cái suối, không thấy cây cầu nữa đâu. Đi ngang căn nhà hoang. Lạnh tanh. Cử một người vào xem. Nếu lỡ, thì vào trú một đêm. Vào xem, thấy có lư hương, nhang tàn lạnh ngắc, âm u…
Cả nhóm quyết định đi, không ở!
Đường lên dốc nặng nề gấp n lần.
Ba tiếng sau, vì thương xót hay vì may mắn, tiếng xe máy của đội cứu hộ vang vang ở phía đồi bên kia.
Cuối cùng, anh Bụng đã đến bên chúng tôi.
Những giọt nước mắt hạnh phúc tuôn trào.

(3) Có những thứ ta gọi tên là Định Mệnh.
Lần ấy, cả đám tham gia chạy Dalat Ultra Trail. Đó là lần đầu tiên mình sụp hố vào com đường này.
Ở cái homestay Mars trên ngọn đồi trong khu phức hợp của train villa.
Chạy được 1/3 đoạn half marathon, chuột rút. Chạy thêm 1/2 đoạn, rút luôn bên kia.
Nhưng vì bướng, nhất quyết phải hoàn thành. Dù là đi bộ. Thế là 5h30p cho một cái giải trail đầu đời với cái chân không nhấc lên được. Nhưng vui. Đêm đó, quây quần bên bếp lửa, chúng tôi hát, ca, ngâm thơ và tận hưởng niềm vui chiến thắng: chiến thẳng được bản thân mình.
(4) Đêm bên hồ thiêng Pangoong.
Hồ Pangoong trong phim “3 tên ngu ngục” hiện trước mắt chúng tôi. Nước xanh, bầu trời xanh, làm lòng chúng tôi cũng vô cùng hứng khởi.
Buổi chiều tối bên hồ, gió thốc từng cơn vào lều, lạnh dã man. Dạo quanh hồ, nhìn về xa xa, đám mây trắng đã chuyển thành màu đỏ, bao trùm khắp hồ. Tiếng chuông chùa trên núi vọng về, trầm bổng, nhặt khoan.
Một cảm giác an yên bao trùm.
(5) Kala, đứa con của núi rừng
Kala linh thiêng. Kala đẹp đến nao lòng.
Kala chứa đựng những phép màu mà ai đến một lần sẽ nuôi một ước mơ sẽ có thêm nhiều lần được đặt chân vào miền đất ấy.
Chúng tôi đi lạc vào một xứ tiên cảnh. Chập chùng núi, chập chùng rặng le, chập chùng hiểm nguy.
Đêm ấy, chúng tôi ngủ cheo leo trên một triền đồi dốc chắc cũng phải 10 độ. Dắt díu, đùm bọc nhau.
Giữa rừng thiêng, chúng tôi chuyền tay nhau những ngụm nước, cái bánh còn sót lại.
Và khoảnh khắc ấy, có sự chứng kiến của một vị linh xà nào đó. Bà chiễm chệ trên một cành cây, nhìn chúng tôi cả đêm.
Thầm cảm ơn, xứ rừng thiêng.

Bạn đi vào rừng, một nơi không có gì rõ ràng, nơi những phù thủy, bóng ma và sói xuất hiện. Vào trong rừng và qua nỗi sợ hãi, bạn sẽ có một chuyến phiêu lưu.” (into the woods)
sài gòn,
01/08/2021