Nửa đêm, hai chị em hẹn qua Calmo uống cocktail.
Thiệt ra là mình ngồi ở Birdy từ tối. Chỉ muốn ngồi một mình. Sau khi nốc hết mấy li Negroni, định đi về.
Xong thấy what’sapp có tin nhắn. Chỉ nhắn “Andy, chị buồn, đi nhậu với chị nha”.
“Ok, chị xuống đi, em ở dưới đất”.
Xong, thế là gặp nhau.
Hai chị em lang thang, nắm tay nhau như hai con khùng, dạo xung quanh mấy con đường ở khu Thị Nghè.
Người ta nhìn vào, chắc nghĩ hai đứa đi “bán hoa” ế độ về trễ.
Hát nghêu ngao mấy bài không nhớ mình hát gì.
Vào Calmo uống 1 ly cocktail đặc biệt do bé Ngân pha.
Rồi lại lang thang ra cửa ngồi hóng cái thứ gì đó xa xăm, không thể nào xác định nó là cái gì. Nhưng chỉ biết nó là thứ khi nghĩ về tự nhiên nhói đau, cay mắt.
Đưa chỉ về nhà, chào hai bác đàng hoàng. Rồi xin phép hai bác đi về.
Lại đi lang thang.
Đêm đó tự nhiên thấy dài lắm.
Bước chân cũng nặng nề.
Chợt dừng lại ở một góc đường. Chắc mệt quá, sắp gục ngã.
Nghe một tiếng đàn ghi ta thùng vang lên. À, chắc mình quẹo lộn hẻm. Cố gượng dậy bước quay đầu ra cái chổ có ánh đèn sáng.
Nhưng bất lực ngồi bệt xuống đường.
Khóc. Cười.
Một mình.
Lúc này, nghe giọng một bác lớn tuổi cất tiếng hát:
“Dù rằng sau mưa bão
Gió hiền hòa lại về
Vẫn thấy lòng hoang vu
Cuộc đời là hư vô
Bôn ba chi xứ người
Khi mình còn đôi tay…”
