Một năm không dễ dàng. Với chúng ta. Với bản thân mình. Và cả thế giới. Một năm thực sự thiếu ánh sáng của hi vọng. Một năm đáng gọi tên là bất định.
Nhưng, 2020 cũng là một năm khác biệt. Một năm nhìn lại, không nghĩ đến chuyện được-mất, mình thấy được nhiều yêu thương. Dù là gạn đục khơi trong mới có thể tìm thấy nó.
Tháng 2, 2020: “…Tháng hai hoa ban ngập tràn, tím biếc những gương mặt phố…”
Dù chỉ có 28 ngày nhưng nó là 28 ngày biến động.

Lên Đà Lạt chạy Cầu Đất 35KM thôi nhưng last minute, lật kèo rao đổi BIB lên 55KM. Có bé Hương cũng chịu chơi, grab qua grab lại BIB nhau. Thế là quất 55km không hề chuẩn bị tinh thần. Ban đầu rất easy run, tai đeo headphone, cầm gậy, lướt vèo vèo được hơn nửa đường thì bắt gặp hai cô gái xinh xinh đang leo dốc. Mình cũng lịch sự dừng lại, chào hỏi. Cô gái lớn tuổi hơn nói giọng rất kiểu “khó ưa” “…con trai bây giờ chạy trail không có mắt hay sao. Cắm đầu chạy, gái đẹp đầy xung quanh…”
Mình mỉm cười, không lẽ quay lại nói “Tao Buedue!”. Nhưng chả biết lúc đó tính đàn ông nổi lên, hạ pace, tắt nhạc, cất headphone, đi chung. “Chị là Thị Hến, em là Trâm. Ừ à, em không biết chị hả? Ừ à….Rồi tám với nhau 8k câu chuyện đến nỗi…lạc luôn gần 3KM. Quay trở lại đường đua thì gãy mẹ cây gậy carbon mới mua! Mình nói khẽ với Hến là có người vượt mặt chị về nhì kìa. Thị bần thần. Chị cứ đi đi, em muốn chị lên Podium, em lo cho Trâm được. Đi đi! Nhanh, bitch!. Thế là Thị vượt mặt chúng tôi, đuổi theo con mồi. Tôi và Trâm nhìn nhau, dìu nhau đi đoạn còn lại. Nhìn em ấy bước từng bước nặng nề, thấy thương. Sau gần mấy tiếng sau, chúng tôi nắm tay nhau vượt qua vạch đích 60KM! Ôm em một cái, ôm Thị và nói “em hoàn thành lời hứa đưa Trâm của chị về đích an toàn rồi nhé!
Trên đường về lại homestay, cũng là lúc Nguyên ra sân bay bay về Hàn mà mình không thể tiễn được….Một chuyện tình kết thúc khi vòng xe lăn bánh….
Sau đó, như một phước lành, tôi được Dung dẫn lên núi Thị Vải, Bà Rịa Vũng Tàu, được gặp sư Thủy. Ngủ một đêm trên núi, trút bỏ hết mọi thứ, sáng đọc kinh sớm, trưa ăn chay, tối ngồi thiền trên đỉnh núi, nghe gió lùa qua từng ngọn núi, từng hàng tre, xào xạc….Trước khi ra về, thầy nói một câu “khi nào con muộn phiền, hãy quay lại gặp ta…”
Chuyến đi Kala, Tam Bố lần hai không bị lạc trong sự vui mừng hoan ca của nhóm Đâu Đỏ Tung Tăng. Chúng tôi, ăn cùng nhau, ngủ cùng nhau, chia từng ngụm nước cùng nhau giữa mênh mông rừng thẳm. Một chuyến đi của thanh xuân!
Về tới Saigon, sau khi kéo nhau đi hát với nhau, mới nghe tin má ba (chị của mẹ Béo) mất. Mình nhắn tin hỏi, đề nghị qua xem coi giúp được gì giúp. Sau đó đi Quảng Bình (theo lịch là chạy Quảng Bình Marathon) nhưng vì Covid nên bị delay. Lỡ mua vé, mọi thứ đành ra đi không thì bỏ vé uổng.
Quảng Bình luôn đẹp trong mắt mình. Chiều ngồi trên ven bờ dòng sông Son (hay Sơn/Trooc), ngắm mọi vật trôi nhẹ nhàng, không gấp gáp. Đôi lúc thấy vài chiếc thuyền con, vợ chèo, chồng vớt rong trên dòn sông về làm phân bón hữu cơ cho cây/lúa.
Search Google, thấy viết “…Truyền thuyết kể về một chuyện tình giữa một cô gái con nhà giàu và một chàng trai con nhà nghèo. Mặc dù bị gia đình phản đối do không môn đăng hộ đối, cô gái vẫn sắt son. Cuối cùng hai người dẫn nhau tới dòng sông này tự vẫn. Người dân quanh vùng cảm động trước mối tình của hai người nên đặt tên là sông Son…” Đi Qua bến đò thôn Trằm Mé, được nghe câu chuyện cảm động của cô chú chèo đò đưa khách sang sông hàng ngày mà không lấy phí, ai muốn cho nhiêu thì cho. Đôi lúc, mấy đứa cháu thấy ông bà cực quá, ra chèo phụ sau buổi học…. Thấy cuộc đời còn quá nhiều người tốt như dòng sông Son lúc nào nước cũng rực đỏ mùa mưa.
Về lại Sài Gòn, chạy ù qua nhà bạn Béo, từ lúc sáng sớm, chẳng phụ nhà được nhiều nhưng cũng cố hết sức để đưa má ba an yên về trong vòng tay yêu thương của chúa. Kết thúc một tháng 02 đầy biến động.
#12monthsinreview
#12mùahoa #12mùayêuthương