Một năm không dễ dàng. Với chúng ta. Với bản thân mình. Và cả thế giới. Một năm thực sự thiếu ánh sáng của hi vọng. Một năm đáng gọi tên là bất định.
Nhưng, 2020 cũng là một năm khác biệt. Một năm nhìn lại, không nghĩ đến chuyện được-mất, mình thấy được nhiều yêu thương. Dù là gạn đục khơi trong mới có thể tìm thấy nó.

Tháng 4, 2020: “…Tháng tư loa kèn mỏng manh, những góc phố con đường quen…”

Năm Covid lần thứ nhất. Giãn cách xã hội. Sụp đổ mọi kế hoặc. Vé máy bay bị hủy liên tục. Giải chạy rụng như hoa dầu bay bay mùa gió lớn. Nước mắt chạy ngược vào trong. Toàn dân thực hiện chương trình L.O.N, nhà nhà L.O.N, người người L.O.N. Từng bữa cơm từ thiện chắt chiu, vun vén của mưới mấy đứa mang lại bao nhiêu suất cho một ít gia đình khó khăn. Cảm thấy biết ơn. Cảm thấy tự hào khi nghĩ về nó.

Đi nhặt hoa dầu, hoa xoay ờ nhà khu nhà thờ đức bà. Được anh Khanh nắm tay dắt nhau đi, được bà Thảo chụp hình đẹp bằng máy Leica xịn xò….
Và tháng 4, cũng cho bản thân khám phá những giới hạn mới về Yoga, về khả năng kiên nhẫn và rèn luyện sự kiên nhẫn. Cho mình nói chuyện với bản thân mình nhiều hơn, yêu thương bản thân mình nhiều hơn.

Sinh nhật AP, mọi năm sẽ có nhiều hoa và quà. Năm Covid, chúc mừng sinh nhật qua Zoom, làm mấy trò lố lăng, quấn khăn nhảy & hát bài Sài Gòn đẹp lắm vì bả bị mắc kẹt bên Mỹ. Rồi tập Yoga cùng nhau và hát mừng sinh nhật từ xa. Cảm ơn Covid, cho mình những trải nghiệm chưa bao giờ có được.
#12monthsinreview
#12mùahoa

Leave a comment

Trending