
Có người đi qua một mùa giông bão. Tả tơi, không còn gì.
Giông bão cuốn đi hết.
Nhà cửa, vườn cây ăn trái, ruộng lúa vừa chín vàng ươm.
Bầy gà con vừa chíp chíp
mở mắt hai ngày trước.
Mấy con chó cỏ, vừa tập tành bước đi theo chân mẹ, vừa sủa ẳng ẳng.
Đứa con, trôi theo dòng nước lũ miền sơn cước.
Ảnh cũng là gà trống nuôi con mấy năm nay…
Ảnh chỉ ngồi trước sân, bên đống đỏ nát. Tần ngần, mắt dại ngó xa xăm phía dãy núi xa xa tựa hồ cặp ngực của cô nhân tình anh ta ngủ trong đêm bão ập tới…
Ảnh không khóc.
Anh không cười.
Ảnh ngồi hằng giờ, tay mân mê cái áo sơ mi trắng mà đáng lẽ mùa tựu trường tháng chín này, ảnh sẽ mặc cho thằng cu con vào lớp 1. Áo ảnh phải lên tận chợ huyện để mua. Vì lên chợ huyện hắn mới có cớ gặp cô tình nhân. Ảnh dằn lòng, gặp cô ta, ngủ với cô một vài phát rồi về lại bản, vì không ở chăm con.
Nhưng chắc lâu quá, hắn cứ chúi cái mặt khô cằn, đói khát nhục dục vào ngực cô ta. Thơm hơn gấp ngàn lần mùi mồ hôi của cô vợ ảnh. Kỹ năng làm tình thì cô vợ phải xách dép.
Vậy sao ảnh không mê mẩn cho được.
Nhưng hắn vẫn nghĩ về đứa con.
Bùa mê thuốc lú gì, hắn mây mưa với cổ gần cả đêm và ngủ như chết cho đến 5 giờ sáng. Loa chợ huyện phát đi bản tin cơn bão số 11 vừa quét qua bản. Ảnh giật bắn người chạy ra khỏi căn phòng, quên cả mặc quần lót. Hàng họ vẫn còn cưng cứng. Hắn chạy qua chợ mà mấy cô dọn hàng sớm, cứ cười tủm tỉm, thì thào “ấy vậy mà con đó không mê chết sao được!”
Giờ ảnh ngồi đây, chắc cũng được 5 ngày rồi mà vẫn chưa tìm thấy xác của thằng Cu. Cái áo trên tay ảnh rách bươm, dính đầy máu.
Cô nhân tình nghe nhà có chuyện, cũng thu xếp về bản, thăm ảnh, nấu cho hắn từng bát cháo, đút cho ảnh từng muỗng cháo.
Có một đêm mưa gió, ảnh đè cổ ra như thường lệ rồi buông tay ra thật mạnh, hét vào tai cổ “vì mày mà tao mất hết tất cả! Mày cút đi! Tao giết mày được tao cũng giết!”
Cổ điếng người vì sợ. Sợ cái con người thường ngày rất ngoan ngoãn với cổ. Cổ nói một ảnh không dám nói hai.
Cổ trấn tỉnh, ôm ảnh vào lòng. Không nói tiếng nào. Ảnh bật khóc như cái ngày con vợ của hắn bỏ đi.
Bất lực.
Chua chát.
Câm lặng.
Hai ngày sau, trưởng thôn lại nhà báo tin đã tìm xác con ảnh, cách con suối lớn vài trăm mét.
Ôm con, mặc cho nó cái áo trắng mới mua. Con ảnh bụ bẫm, trắng trẻo, nhìn thông minh hơn thằng cha nó nhiều.
Chiều đưa tang, ảnh mặc đồ lịch sự, quỳ trước mộ con. “Cha làm đúng lời con muốn rồi nhóc à. Từ ngày người đàn bà con gọi là mẹ ra đi, cha chưa bao giờ mặc lại cái áo này. Hôm nay cha mặc để con mỉm cười nhé!”
Cô nhân tình, vẫn đứng lặng lẽ một góc xa, mân mê vạc áo, nhìn bâng quơ, kéo cái khăn mùi xoa lau vội giọt nước mắt lăn dài trên má. Cô nghĩ mình sẽ không bao giờ khóc cho dù bất kì hoản cảnh nào. Xa xăm, trên dãy núi mù sương sớm, đứa con trai của cô nắm tay thằng con trai của ảnh tung tăng dắt nhau vào cổng trường khai giảng năm học mới…
Pù Luông, 21/09/2020