Mở mắt đón ánh bình minh, chúng tôi nằm trên một ngọn đồi yên bình nhìn xuống hồ Kala rộng lớn. Thế giới dưới kia đã thay đổi từ lần cuối cùng tôi đến đây; những ngôi nhà mới mọc lên, hòa lẫn vào sương sớm. Không khí ở đây vừa mới mẻ nhưng cũng thật quen thuộc – trong lành và hơi se lạnh, thích hợp để thưởng thức một tách cà phê Robusta thủ công đậm vị do anh Khải Lưu tự tay pha chế.

Mùi cà phê hòa quyện với mùi đất sớm tạo nên một bức tranh hoàn hảo cho ngày mới bắt đầu. Nhóm chúng tôi rộn ràng mong chờ khởi hành dù tối hôm trước đến chỗ homestay khá muộn.

Chuyến đi bắt đầu bằng một chặng băng qua bãi cỏ đầy phân bò.

Không khí ở đây trong lành, làn gió tươi mới thổi bay đi mùi khói bụi của thành phố mà chúng tôi đã để lại phía sau. Dưới chân đồi, những thửa ruộng trải rộng như một tấm thảm xanh, nơi những cây lúa non đung đưa nhẹ trong gió.

Chúng tôi dừng chân tại một tảng đá từng là điểm chụp hình trước khi vào rừng già trong những chuyến đi trước. Tảng đá này, vẫn vững chãi như một minh chứng cho vẻ đẹp vĩnh hằng của Kala giữa những thay đổi xung quanh.

Nhưng khi chúng tôi tiến gần đến mép rừng, sẵn sàng đi sâu vào lòng rừng già, bất ngờ xe kiểm lâm đã chặn lại.

Quay trở lại trạm kiểm lâm, dành thời gian để tận hưởng những niềm vui đơn giản của thiên nhiên, hái hoa và bắt bướm.

Cuối cùng, chúng tôi chuyển sang Kế hoạch B, dắt chúng tôi vòng quanh hồ Kala, một hành trình không lường trước nhưng lại mang lại nhiều điều phong phú.

Vòng quanh hồ, mặt trời dần lên cao và ngày càng nóng hơn. Chúng tôi đua nhau chạy xuyên qua những rẫy cà phê đang nở hoa trắng, lan tỏa mùi thơm ngào ngạt, thỉnh thoảng để chụp lại những cảnh tượng yên bình của đàn trâu đang gặm cỏ dưới cái nắng gay gắt.

Gần một giờ sau, chúng tôi tập hợp lại tại một quán cà phê bên bờ hồ. Cảnh tượng nhìn qua làn nước trong vắt thật ngoạn mục, đánh thức những ký ức về những chuyến đi trước, cả những cuộc phiêu lưu và những lần đi lạc.

Chợt nhận ra rằng có lẽ thần rừng lần này không để chúng tôi quay về chốn cũ.

Sau khi tìm được địa điểm lý tưởng bên dòng suối, chúng tôi bắt đầu dựng trại. Cảnh quan xung quanh thật hùng vĩ. Dòng suối trải dài êm đềm, không có nhiều vách đứng nên dòng chảy không quá nguy hiểm, tạo nên một không gian lý tưởng cho buổi tối bên lửa trại.

Không khí buổi chiều dần chuyển mình vào đêm, và chúng tôi đã chuẩn bị bữa tối.

Trong khi lửa trại bập bùng, tiếng tí tách của cơm lam trong những ống tre thơm phức lan tỏa khắp không gian. Anh Giang, một người bạn trong nhóm, đã đích thân chuẩn bị những món ăn đặc trưng của vùng núi, và cả một loại nước chấm “thần thánh”. Bia được ướp lạnh sẵn sàng cho một buổi tối lai rai bên lửa trại.

Chúng tôi ngồi quây quần bên nhau, trò chuyện rôm rả, chuyền tay nhau từng đĩa thịt, chén cơm, và thỉnh thoảng là một ly chivas hay chai bia thủ công. Không khí ấm áp, nồng nàn của tình bạn và sự gần gũi với thiên nhiên làm cho tất cả cảm thấy thư giãn và hạnh phúc.

Đêm càng về khuya, tiếng hát và tiếng cười càng vang lên rộn ràng. Dưới bầu trời đầy sao, chúng tôi chia sẻ những câu chuyện về cuộc sống, tình yêu, và những câu hát không đầu không cuối.

Tôi nằm ngắm những vì sao lấp lánh trên bầu trời qua kẽ lá, nghĩ về những chuyến phiêu lưu đã qua và những gì chúng tôi đã học được từ thiên nhiên, cây cỏ và những con người đã từng đến và đi.

Sáng hôm sau, không khí yên bình đến lạ thường. Lúc 6:00 sáng, tôi lòm còm bò ra khỏi lều, đánh răng, rửa mặt và tìm một góc yên tĩnh bên bờ suối để tập yoga. Nhìn qua bờ bên kia, vài “con chim sớm” cũng đang thảnh thơi pha cà phê pour-over tận hưởng cuộc sống đầy oxy trong rừng.

Sương mai còn đọng lại trên lá, không khí se lạnh vẫn bao trùm lấy thác. Chúng tôi nhóm lên một đống lửa nhỏ, quây quần bên nhau thưởng thức cà phê, ngắm nhìn bầu trời trong xanh, cao vời vợi.

Nằm dài trên nền đá, cảm nhận được hơi ấm còn sót lại từ nắng ngày hôm qua, quyện với mùi khói, mùi cà phê, và mùi cây cỏ núi rừng, tạo nên một nguồn năng lượng dồi dào xung quanh.

Buổi trưa, chúng tôi dọn dẹp hết rác và các vật dụng cần thiết, chuẩn bị rời khỏi nơi này. Lên đường ngược trở lại, tôi đi một mình trên con dốc dưới cái nắng như thiêu đốt, suy ngẫm trong im lặng.

Mỗi bước chân nặng nề mang theo chiếc ba lô gần 10kg dường như cũng nhẹ bẫng khi tôi bắt đầu nói chuyện với chính mình, gửi lời cảm ơn đến từng loài cây, từng con gió đã đồng hành cùng mình.

Khi tiếng nhạc chanting và tiếng OM trong tai nghe cứ vang dần, vang dần, tôi bắt đầu mỉm cười. Mỉm cười với từng bông hoa tôi đi ngang qua, với những hàng tre vẫy gọi, với cái nắng, cái gió, và cả với cái khắc nghiệt của cuộc đời. Mỉm cười với chính mình, một nụ cười an yên giữa đất trời thanh bình.

Bước từng bước, tôi học được bài học yêu thương những điều chưa hoàn hảo, về thái độ sống tích cực trước nghịch cảnh, và về tinh thần đồng đội.

Hành trình này, dù đã kết thúc, vẫn còn vang vọng trong tâm trí tôi như lời nhắc nhở về sự kết nối chân thành và sâu sắc với thiên nhiên và con người.

Cảm ơn những con người thân thương đã đến với nhau.

Cảm ơn bản thân đã không bỏ cuộc.

Namaste!

Leave a comment

Trending