Mình gọi nhân duyên ấy là “hạnh ngộ”.
Trong một ngày nào đó, mình và Khanh & chị Uyên và bà Thảo ra uống lúa mạch buổi chiều ở một cái quán tên là Ruộng.
Rồi dịch ập đến, ngay mùa hoa dầu bay bay, mình lại vác chiếc xe Royal Enfield 500cc qua nhà chở bả đi ra Hàn Thuyên chụp bồ câu và hoa dầu mùa rực rỡ.
Rồi qua cả quận 2 bờ sông uống bia tâm tình loài chim biển.
Mọi sự rất tình cờ.


Và rất bất ngờ khi biết bả làm triển lãm ảnh về bản hùng ca Pakistan.
Bất ngờ hơn là mình cũng vừa đi về.
Nên lúc nhìn ảnh bà chụp nó như cảm xúc của mình ngày hôm qua, khi vượt qua những rặng núi tuyết, qua con sông xanh ngắt màu trời, qua những cánh rừng là vàng đến ngạt thở của cung đường từ Islamabad đến Hunza rồi Karimad và Skardu.
Những mảnh ghép kí ức của những con người từng gặp, thảng thốt thành lời “giữa khoảng không gian vô tận, ta cảm giác quá choáng ngợp và nhỏ bé. Nhưng ta rất đỗi tự hào vì ta cũng là một chấm nhỏ trong đó”



“…Ý nghĩa cuộc đời có chăng chữ tình cờ
Hay là mùi hương lạ của phấn thơm trên bảng gỗ
Và tất cả chỉ là điều hạnh ngộ…” (Nguyễn Đình Phùng)
Và hy vọng bạn sẽ gặp được nhân duyên ấy khi dạo bước qua các miền cảm xúc của Thảo.
Hay chỉ đơn giản là một phút giây thư giãn khi nhìn vào những khoảng bình yên của núi rừng, cảnh vật và cả những ánh mắt trẻ thơ vùng núi non hùng vĩ.
Chi tiết: https://artrepublik.vn/trien-lam-224-by-tran-thanh-thao-cuoc-tai-sinh-nhan-duyen-gap-go-chinh-minh-trong-dam-me-nhiep-anh/

Website: https://tranthanhthao.com

Andyonthego

Leave a comment

Trending