Thanh xuân là những bước chân
Đó là cuối tháng 12 năm 2015, và là quyết định đi Indo lần thứ hai trong đời.
Hai má con trốn nhà ra đi sau một bữa ăn trưa, bàn chuyện rôm rả và mình hỏi má một câu “má nhớ thèng kia khum? Thằng nào mậy! Thằng gọi má là wine á! Nhớ!”
Rồi bàn nhau đi thôi.
Chuyến đi siêu bão táp.
Qua đến Jarkarta, ở hẵn một khách sạn 5 sao cho đã nư.

Thủ đô Indo xe kẹt kinh khủng khiếp. Toàn xe mô tô. 4-5pm kẹt đến 9-10pm là chuyện thường.
Ru rú trong khách sạn, buổi tối hai má con lẻn lên bar trên sân thượng làm hai ly Margarita và 1 dĩa cuốn kiểu…Việt Nam vì tiếc tiền.
Sáng bữa sau, xách laptop xuống quầy cafe của khách sạn làm việc.
Má thì mù công nghệ, không dám book xe. Mình book xe và dắt má ra tận cửa taxi vì sợ bả lạc. Đóng cửa taxi, mình lạy trời cho bả đừng bị lạc.
Lên lại làm việc đến trưa, bạn đồng nghiệp người Indo lúc đó làm MediaCom hẹn ăn trưa ở văn phòng.
Thế là đi bộ qua đó.
Tám cả buổi, mình quay về lại khách sạn và phát hiện trong túi xách không có cái ví tiền.
Cũng may, bạn cho mấy trăm Rupee để xài.
Về tới khách sạn, hoảng hồn vì không thể nào tìm thấy cái ví.
Khách sạn dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra.
Làm lớn chuyện, họ cho xem camera, rõ ràng lúc mình đưa má ra taxi, có một cái dáng người đàn ông đi gần cái bàn chỗ mình ngồi. Khi bước lên sảnh, đi ngang nhau, rõ ràng mình có một cảm giác bất an…
Thế là ở khách sạn 5 sao, mất cái ví và giấy tờ, kèm theo hơn 700$ + tiền Việt. Cũng linh tính hay sao, đêm hôm trước, cầm cái bóp xong móc ra 500$ đưa má giữ.
Nghĩ lại, cũng may là còn 500$ và pasaport cho chuyến đi còn lại.Hai má còn đành nhủ lòng ki bo một chút cho mấy ngày còn lại ở Indo.
Ubud đón chúng tôi lần thứ hai ở một khách sạn nhỏ xinh tên Nghiệp Xanh (Blue Karma). Nghe cái tên thấy dễ thương rồi!

Sáng đi dạo vòng quanh vườn, hồ bơi sạch sẽ, yên tĩnh. Nằm dài, hít lấy hít để cái không gian trong lành. Cả ngày không muốn đi đâu, một phần vì sợ tốn tiền, một phần vì nó quá đẹp.
Rồi cũng ra mấy chỗ hay ho gần đó. Thuê chiếc xe máy, chạy gần 30p mới ra được trung tâm Ubud. Cũng theo chân du khách thăm ngôi đền Pura Tanah Lot, nơi bạn hoàn toàn có thể đi bộ từ bờ ra mỏm đá nơi có một đền thờ lớn. Temple of the sea & the earth”.

Rồi đi vào khu Pura Gunung Kawi với lối kiến trúc điêu khắc độc đáo từ thế kỷ 11. Cảm giác vào đó giống như đi vào một ma trận đá với các hình hài điêu khắc lạ lùng của Hindu giáo.

Buổi tối về khách sạn, đói meo, hai má con bày cách nấu mì, luộc trứng, luộc rau. Đang nấu nửa chừng, cái ấm nước nó nổ cái bùm. Hai má con sợ té trong quần. Thì ra trứng nó nổ chứ không phải bình nổ. Tối đó, hai má con làm một bữa tối thịnh soạn có rau, trứng, mìMón ngon nhất trong mấy ngày đi Indo.
Trước khi rời Indo, nhất quyết phải đi ăn ngon. Hai má còn đi xe ôm qua mấy khúc quanh, vào một cái quãng trường lớn. Lân la kiếm một quán ăn tối thì trời mưa tầm tã. Quyết định bước vào một cái quán mờ mờ, vắng khách, trong lòng cũng hoang mang lắm. Chọn một vị trí nhìn cửa sổ, nhìn mưa, nhìn cái vắng ngắt của Ubud.
Nghĩ không lẽ mình đi lộn mùa, lộn chỗ. Ngồi đâu được 15phút, ở đâu người ta kéo vào đông nghẹt, bắt đầu đèn đóm chập chùng, nhạc Pháp vang lên.
Hai má con nhìn nhau thì thầm, WTF! Nhìn kĩ lại, quán hoạt động lúc 7pm. Ai mượn vào chi lúc 6:30pm!! Ăn một bữa đã đời. Enjoy một không gian âm nhạc, ẩm thực 5 sao! Giá vô cùng hợp lý, đáng đồng tiền. Làm giảm cái áp lực tiêu tiền và cảm giác bị mất tiền biến mất.
Chỉ còn lại âm nhạc, ánh nến dịu nhẹ, tiếng người nói chuyện rất khẽ.

Chỉ còn lại không gian của một bà già mắt sáng long lanh nhìn lên sân khấu và ánh mắt của thằng thanh niên của những lần đầu xuất ngoại.
Ubud đẹp, chỗ nào cũng đẹp.
Nhất là mấy cái cổng xinh xắn, đối xứng. Và cả cái bàn thờ phía trong mỗi căn nhà. Nghe nói muốn biết giàu nghèo, chỉ cần nhìn vào điêu khắc của cánh cổng & bàn thờ.

Ubud bình yên, nhất là mỗi buổi sáng, khi mấy bà thím đội từng giỏ, từng thúng hoa, dịu dàng, thành kính quỳ phục bên mấy gốc cây được cột một sợi dây đỏ, khấn váy gì đó, rồi đặt một thuyền hoa kết bằng lá ở dưới gốc. Rồi cứ nhịp nhàng, đi qua từng cây. Cả buổi sáng. Không ai nói ai một lời, chỉ thả mình vào lời khấn.
Khói đốt đồng bay lên cao mang theo tiếng râm rang của lời khấn, bay lên thanh cao thành những đám mây dát vàng, dát bạc đằng xa xa.
Trời Ubud bình yên quá.
Nhớ về chuyến đi Indo 2015.
