Đà Lạt, ngày 31/03 năm 2018, một nơi ghi dấu thời điểm mình chạm vào đáy nỗi đau (thời điểm đó).
May nhờ có con bạn.
Ăn với nó.
Nhậu với nó.
Ngủ chung (phòng) với nó.
Khóc tức tửi với nó.
Cả đêm.
Hai đứa ôm nhau khóc.
Nó không biết phải làm gì.
Chỉ biết ôm mình và khóc chung….
Rồi nó vỗ về, nói nhỏ:
“Là phụ nữ, dù đêm hôm trước có khóc sưng mắt, đầu tóc rối bù, thì sáng hôm sau vẫn phải xinh đẹp đứng giữa đời. Bất kỳ người phụ nữ nào cũng xứng đáng được sống như một nữ thần, và cuộc đời họ chính là một cuốn tiểu thuyết vĩ đại nhất…” (st)

…
Sáng bữa sau, diện đồ đẹp, làm rể phụ bất đắc dĩ cho thằng em.
Và đã tự đứng lên, hít một hơi, tự nhủ với bản thân:
“…Chỉ hôm nay thôi
Xin cho tôi được buồn chút thôi
Khi một ai bỏ đi mất rồi
Khi nỗi nhớ ngập tràn bóng đêm
Hay trong lòng tôi
Chỉ hôm nay thôi
Cho nước mắt này được cứ rơi
Cho con tim này cứ rã rời
Qua đêm nay rồi sẽ khác thôi
Qua đêm nay rồi
Sẽ khác thôi…”
Và, tôi cảm ơn cuộc đời,
Cảm ơn em,
Cảm ơn những tháng năm bên nhau.
Giờ nhớ lại, tôi trân trọng và mỉm cười.
-Thank-You.
I-love-you
Pls-forgive-me.
I’m-sorry.
🙏🏿🙏🏿🙏🏿@
-Sài Gòn, 31/03/2021-