Cơn gió lạnh của Hà Nội, một chén trà đăng đắng của buổi sớm mai, lặng nhìn dòng người đông đúc, chen chúc trên một con đường nhỏ của Hà Nội.
Cái lạnh tràn về, báo hiệu cái Tết cũng sắp về. Hôm qua là Tết Tây rồi. Chỉ còn hơn hai tuần nữa là đến Tết Ta.
365 ngày cũng đã qua, trong khó khăn, trong thăng trầm và trong những bất khả kháng.
365 ngày của vui, buồn.
Có những lúc, ta nghẹt thở và nói với mình rằng, làm sao ta có thể sống nỗi qua ngày này chứ!
Có những lúc Sài Gòn, Hà Nội, hay mọi nơi, đều chỉ toàn hàng rào kẽm gai, mùi sát khuẩn, đầy tang tóc.
Có những chiều, bật khóc là điều duy nhất chúng ta có thể làm.

…
Và quá nhiều thứ trải qua.
Và giờ đây, chúng ta nhìn lại, nó vẫn còn hiển hiện như hôm qua, đậm sắc màu, rõ như một vết thương vừa kéo da non.
Và giờ đây, ta thực sự mỉm cười, và nói với bản thân mình rằng, nó thực sự là hôm qua!
Nhọc nhằn, khó khăn, vẫn ở phía trước. Những điều vô định vẫn chờ ta phía trước.

Và cả những trạm tiếp sức cũng chờ ta phía trước.
Cơ hội cũng nằm san sát phía trước.
Trưởng thành cũng luôn vẫy gọi ta phía trước.
Mỗi bước chân về phía trước, đều mang một dấu ấn cho ngày sau.
Ai cũng có những lựa chọn.
Dừng lại và bước tiếp.
Bỏ mặt và đứng lên.
Đầu hàng và chiến đấu.

Và hơn hết, hãy lắng nghe tiếng nói của chính mình, tin tưởng vào chính mình, yêu thương chính mình. Để có những bước đi vững chãi nhất!
Tôi mong bạn luôn vững chãi.
Và bình an trên từng bước chân.
Hà Nội, 02/01/2023