Ngày nào đó tháng 12/2020, lê la ra quán Ba Gai Võ Văn Kiệt, mà hình như giờ thì đã đóng cửa.
Ba đứa, quất hết mấy chai vang, ngồi xem chỉ tay chỉ chân, đốt điếu thuốc nhìn ra đường phố xe chạy qua lại, rồi nhìn nhau cười như mấy con điên.

Một chú cầm cây đàn, hộp bánh đi lòng vòng trong quán.
Đã từng gặp chú ở quan Vỹ Dạ, Saigon Xưa & Nay.
Hôm nay nhìn chú thương lắm. Vẫn chiếc áo sờn vai nhưng sạch sẽ, tươm tất. Vẫn cây đàn ghita bạc màu vì mưa nắng nhưng ngón đàn vẫn rất ngon ăn.
Đôi mắt vẫn trầm buồn. Miệng vẫn cười nhưng lòng nặng trĩu.

Chúng tôi mời chú lại ngồi chung, khui 1 chai bia, hút với chú một điếu thuốc, mời chú một chén cơm.
Rồi chú nói, con hát bài gì, chú đệm cho.
Dạ, chú đánh bài “Đời tôi cô đơn” nha!
“… Tôi xin, xin chúc em ngày mai
Hoa gấm ngọc ngà luôn vây quanh em cả cuộc đời
Riêng tôi duyên kiếp luôn dở dang
Nên suốt đời tôi vẫn yêu cô đơn như tình nhân…”
(Đài Phương Trang).
Cô đơn, bạn thấy đấy, đôi khi cũng là một sự lựa chọn, phải không?
Cảm ơn chú.
Bây giờ không biết chú ở đâu, có còn đi lang thang khắp ngõ Sài Gòn không hay đã về quê hay một phương trời nào.
Nếu có gặp lại, cháu sẽ mời chú một chai bia, một điếu thuốc, một chén cơm và lại hát với chú một bài của Trịnh Lâm Ngân:
“… Tình người sau cơn mê vẫn xanh
Dù bao tháng năm đau thương dập vùi
Trường quen vắng bóng mai ta lại về
Cùng theo lũ em học hành như xưa… “
Saigon, 02/12/2021