Moutain, Hill, Climbing

Vì ta nợ nhau một lời chưa nói


“…
Cứ muốn theo em về
Những tập đoàn bám biển
Mai ngày anh đi rồi
Nhớ Phương Mai ráng đỏ
Nhớ ánh đèn khơi xa
Nhớ em và nhớ phố
Giữa bộn bề công việc
Là tình yêu chúng mình
Cả một trời chim én
Nói về em, về em…”
(1978, Giang Nam, Quy Nhơn, ngày anh về)


Quy Nhơn, ngày tôi trở lại, nắng chết mịe! Feel like 42 độ!!!
Những ngày đầu tháng 06, bầu trời Quy Nhơn xanh đến lạ. Tìm mãi không thấy một đám mây.
Lần đầu tiên mình ra Quy Nhơn là company trip ở FLC, xa tít mù khơi.
Eo Gió đẹp. Nhưng qá commercial đối với mình. Ức nhất chính là Vietnam Airline làm đổ hết mịe chai hermes tere mua ở Shanghai lúc đi công tác. Ta nói buồn không muốn nhậu nhẹt gì luôn.
Hai ngày một đêm đi chơi trở thành vô nghĩa.
Lần đó, mình vội vã bắt xe ra trung tâm Quy Nhơn vì có hẹn với Béo.
Quy Nhơn nóng như cái lò lửa. Điều này khiến hai ngày cuối tuần trở thành cái lò bát quái🤩.
Lần thứ hai vội vã đến Quy Nhơn là Vnexpress Marathon 2019.
Thuê một homestay khá xinh, xanh ngát tên Santorino Cafe & Homestay, cách chổ startline khoảng 10 phút đi bộ. Khá ổn.
Lên check-in xong mới nhớ là hai đứa từng uống caphe chổ này. đúng là duyên phận.
Nhận racekit xong, thuê chiếc xe máy, lang thang khắp Quy Nhơn, ăn bánh canh gạo chả cá. Má ơi nó ngon.
Đi lòng vòng, ghé nhà thờ hai đứa từng ghé, chạy ngang khách sạn hai đứa từng ở, qua quán hải sản hai đứa từng ăn. Ngày xưa, làm vậy chắc mình khóc nấc rồi. Bình thản, mỉm cười, tự nói khẽ, “…ai mà không có một thời đẹp đẽ phải không?!”
Ra bờ biển, đến cái pub tên SurfBar, làm li cocktail. Ngắm biển chiều, trai gái dập dìu. Trống rỗng. Mênh mang. Tự nhiên ứa nước mắt. Tào lao. Nín, con điên!
Bật tinder, quét. Rồi tắt. Vô vị.
Ngẫm. One night stand sao dễ nhỉ?
Cần không, man?
Tính tiền đi về.


Sáng hôm sau raceday. 3h:27p để hoàn thành cái half marathon thứ 2 hay 3 gì đó. Què từ KM thứ 10. Lết 11km còn lại. Mọi thứ sụp đổ. Cảm thấy không con gì để tiếp tục chạy nữa. Dù vậy, vẫn cố hết sức lết qua cầu Thị Nại, về finished line.
Lủi thủi đi về, không chào ai hết.
All done, tự nhủ với bản thân.
Thay đồ, lấy xe chạy ra Bãi Xép, rồi qua 1 cái bãi gì đó, coá 1 homestay xuất sắc “Big Tree Bistro” thì phải.
Nằm dài, uống bia, nhặt rác. Tự vấn.
gặp vài người bạn, người em, nói vài câu chuyện phím, có lúc có nghĩa, có lúc thấy vô vị.


Quy Nhơn, có cái nắng, có cái gió, có thứ gì đó tiếc nuối vì mình chưa đủ cố gắng hay vì cái gì đó mà mình không muốn cố gắng.
Quy Nhơn không lỗi gì hết. Không ai có lỗi hết.
Chỉ là kém duyên mà thôi.
Nếu có cơ hội quay lại, mình sẽ cảm ơn và trao Quy Nhơn một cái ôm nồng ấm, thân thương.
Viết cho Quy Nhơn, những ngày đầu tháng 6.
Nha Trang, chiều 30/05/2020

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s