Moutain, Hill, Climbing

Ta có bao lần thảnh thơi trong đời

Năm ngoái, ngày này là còn tung tăng ở Pù Luông, chuẩn bị lên xe về lại Hà Nội.
Năm trước nữa là đang ở Hàn Quốc đi làng cổ.
Năm trước nữa thì cũng đang ở Bá Thước, Pù Luông Thanh Hoá.
Năm trước nữa nữa thì hình như đang trên núi ở Nepal.
Còn những năm trước nữa thì không nhớ vì source hình bị mất theo cái điện thoại.
Tất cả mọi thứ đẹp lung linh, bình yên.



Sáng sáng thức dậy, chạy một vòng núi 5KM, về ăn sáng, uống 1 li cà phê sữa đá, ngồi đọc sách, nghe một vài bài hát nhẹ nhàng.
Xong cũng làm nông dân, ra ruộng nhỏ cỏ, cắt vội mấy bông hoa dại, xuyến chi, cắt vài lá mạ mang vào cũng cắm được thành một bình hoa.
Ngồi nhìn miết vì thấy nó đẹp quá.
Chị quản lý homestay cứ nhìn mình hơi ái ngại. Không biết nó có thất tình hay đại loại vậy lên đây tự tử không trời. Lâu lắm mới thấy người đi lên đây chơi một mình…!
Mượn tạm chiếc xe máy, chạy lòng vòng bản. Con đường thơm phức mùi lúa trổ đòng đòng. Đi qua mấy bụi xuyến chi, dừng xe ngắm núi đồi. Bao la bát ngát một màu xanh.
Một ngày trôi qua nhẹ nhàng…



Chúng tôi thức dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ. Toàn mây là mây. Lạnh thấu xương. Năm chị em ra ngắm mây. Mây gần lắm. Tưởng như chỉ cần dang tay là có thể ôm mây vào lòng. Cảm nhận được cái lạnh trên độ cao mấy ngàn mét so với mặt nước biển.
Mây trôi chầm chậm mà nhớ lại là hình như nó không muốn trôi luôn. Cứ lãng đãng. Cứ bồng bềnh.
Chúng tôi, đứng bên nhau, nhìn mây trời. Nhìn nhau. mỉm cười hạnh phúc.



Năm nay đặc biệt lắm. Buổi sáng thức dậy cũng cắm hoa. Rồi dọn dẹp nhà cửa, thắp nhang, rồi vẫn làm việc như thường ngày.
Tự cho phép mình không làm nhiều việc, và ngồi coi phim đam mỹ Thái Lan “Together With Me”. Hẳn là 2 seasons luôn.
Rồi vẫn lên lớp với mọi người bình thường.
Lâu lâu nhìn mấy bình hoa. Thấy vui lắm.
Hoa ly kép hồng, loa kèn, lan Vũ Nữ, cát tường, và lan lúa nữa. Lại có thêm hộp rau sạch nữa.
Tự nhiên thấy ấm lòng.


Covid khiến mình thu nhỏ mình lại một chút, nhưng tìm được rất nhiều điều bình an.
Covid khiến mọi thứ gần như không thể, nhưng vài thứ vượt qua cái quy luật không thể và trở thành điều có thể. Dù nhỏ xíu. Nhưng rất ấm lòng. “năn nỉ lắm người ta mới chịu giao cho em đó!”
Cảm ơn.
Cảm ơn.
Cảm ơn.


Giây phút thổi nến, mọi người hỏi mình cầu nguyện gì.
Mình chỉ mỉm cười.
Đến tuổi này, mỗi người sẽ có một khái niệm rõ ràng về hạnh phúc, giàu có, bình yên.
Mình cầu bình yên cho tất cả.
Mình cầu mọi sự bình yên.
Mình mong mọi việc mình làm có thể mang lại bình an cho bản thân và góp phần vào sự bình an cho những người xung quanh.
Lokha Samastha Sukhino Bavantu.
Sài Gòn, 21/09/2021.

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s