Moutain, Hill, Climbing

Sài Gòn Niềm Nhớ Không Tên

Sài Gòn Niềm Nhớ Không Tên (Nguyễn Đình Toàn)

Tôi nói gì khi nói về Sài Gòn
Thấm thoát cũng ở Sài Gòn hơn 18 năm rồi nhỉ.
Sài Gòn qua bao mùa nắng mưa, thì lòng ta cũng nếm đủ bấy nhiêu mùa mưa nắng.
Sài Gòn thăng trầm mấy bận, thì con người đủ bận gian truân.
Sài Gòn khóc cười với thế sự, thì ta nào chỉ có những năm tháng yên vui.


Sài Gòn, những con đường kỷ niệm


Hôm nào không nhớ nữa, lang thang trên con đường đầy lá me bay, bất giác nhớ lại những cái nắm tay, dắt nhau qua mùa lá bay lất phất.
Những buổi trưa trên đường Nguyễn Bỉnh Khiêm khúc gần Sở Thú mát rượi, nghe tiếng nói cười của mấy cô học sinh trường Trưng Vương, bật cái bài Tell Laura i love her, mỗi đứa một tai nghe, đếm từng bước, đón từng chiếc lá buồn rơi ly biệt.


Sài Gòn có quá nhiều thứ để nhớ, và để quên. Riết rồi, nhiều đến nỗi không biết cái nào nên nhớ, cái nào nên quên.
Rồi những khi có mùa hoa dầu, hoa xoay, nhất định phải lân la trên đường Lê Duẫn, khu công viên trước Dinh Độc Lập, đi bộ hết các ngõ ngách của công viên. Một mình cũng được, hai mình cũng được, chỉ cần đưa tay lên, hoa sẽ bay vào lòng bàn tay nho nhỏ.
Mân mê, lảm nhảm theo một bài hát xưa:
“… Cánh hoa dầu xoay tít bay bay,
Nhớ ngày xưa bên nhau từng ngày,
Có những chiều đợi gió bay lên,
Tay cầm tay đón những cánh hoa dầu…”
(Giáp Văn Thạch)


Cũng có lúc giận hờn, em đứng dậy, bỏ về ngon ơ. Còn một mình, nhặt đám hoa, thở một cái thật buồn.
Bước thật chậm qua khu nhà thờ, ghé vào cái gánh của một bà cô bán gỏi cuốn, bò bía và súp cua ngay góc đường.
Nghe nói cổ bán ở đây rất lâu rồi.
Sau này bên đô thị làm căng quá, cô bán súp cua phải dọn vào trong hẻm, chỉ còn cái tủ của cô bán gỏi cuốn mà thôi.


Sài Gòn, cuộc sống muôn màu


Sài Gòn khu bờ kè nhộn nhịp về đêm. Thời còn sinh viên, ở trọ khu Phan Văn Hân, bên đây chợ Thị Nghè. Mỗi lần đi học tiếng Nhật ở trường, phải đi bộ ngang cầu Thị Nghè, sợ vô cùng. Thời đó các chị em “bán hoa”, tay cầm mủ bảo hiểm, ngoắc ngoắc khách, nhìn vui mắt lắm. Mỗi lần đi ngang, sợ đến mức không dám nhìn mặt mấy cổ luôn. Giờ nghĩ lại, thấy thương cuộc đời “buôn hoa bán phấn”.
Khu ổ chuột, nơi mình sống, ven sông Thị Nghè, hôi hám.
Mỗi tối, hai bờ kênh ngập ánh đèn. Đèn dầu có, đèn điện.
Bờ kênh lênh láng là rác, là rau muống và cả “vàng” trôi lềnh bềnh như cuộc đời của dân ngụ cư.
Gắn bó với những con người trên đất Sài Gòn, mỗi ngày là một chút tích lũy lớn khôn.
Thời còn là sinh viên, làm thêm ở Highland Coffee, rồi làm gia sư.
Cuộc sống từ màu rất hồng như tà áo dài của cô trưởng khoa của trường đại học ngày nào. Rất nhớ và luôn nhớ lời cô trong buổi đón tân sinh viên năm 2004 “chúng ta đang sống trong một thế giới đầy biến động!”
Hồi đó, nhìn cô là tụi em thấy toàn hồng rồi.
Dần dần vào đời, chợt nhận ra đời này đâu chỉ có màu hồng.


Sài Gòn, Sài Gòn


Đi qua mùa giông bão, bệnh tật, Sài Gòn vẫn bao dung, lịch lãm.
Đi qua mùa giới nghiêm, Sài Gòn cùng các anh chị em, vẫn trên đà hồi sinh, sắm sửa lại những nét đẹp vốn có của nó.
Đi qua bao chặng đường của nước non, Sài Gòn vẫn còn những con người đáng mến, đáng quý, đáng tri ân.
Và đáng để khi ta xa Sài Gòn một vài tháng, một vài năm, ta còn có một lý do để quay trở lại.
Trở lại Sài Gòn, là trở lại, tìm lại, sống lại những khoảnh khắc xưa, đẹp đẽ, dịu dàng của đêm phố thị, khi thành phố lên đèn.
Trở lại Sài Gòn, ta trở lại những con đường cũ, lối xưa, tìm cho mình một nơi trú ngụ.
Trở lại Sài Gòn, ta tự hào nói với đám bạn ngày xưa: tao là người Sài Gòn!
I am Saigoness. I am Vietnamese!
Viết cho Sài Gòn, mùa có những cơn mưa
Tháng 10/20222

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s