Moutain, Hill, Climbing

Tình người sau cơn mê, vẫn xanh

Alo, anh đến chưa?
Alo, em chờ anh một chút, anh đang qua đón em nhé.
Dạ, anh cứ đến, em chờ anh.

5 phút sau, anh đến trước ngõ, chở theo một bé gái đang ngủ gà ngủ gật phía trước.
Mình buột miệng hỏi nhỏ: “sao chạy Grab mà mang con theo buổi tối. Nguy hiểm lắm anh!”
Anh nhỏ nhẹ “dạ, sẵn trên đường đón con bé về, anh đón cuốc xe về nhà. Cũng trên đường về…!”
Dạ…
Chạy đến ngã tư, bé gái đã ngủ gục trên tay ảnh.
Mình khều vai, nói nhỏ: “thôi, anh lo lái xe đi, để cháu ra phía sau em ôm cho. Cẩn thận chút anh!”
Anh nói vẫn ổn.
Mình choàng tay về phía trước, nắm nhẹ vào vai bé, tay kia vịnh hờ vào chân bé.
Đến ngã tư, mình nói ảnh dừng xe.
Mình bước xuống, bồng bé ra phía sau, ôm bé vào lòng. Xong nói:”anh lo tập trung lái xe nhé!”
Ảnh hơi bất ngờ nhưng cũng không phản ứng gì, tiếp tục lại xe.
Đoạn từ quận 5 về đến hầm Thủ Thiêm trong im lặng.
Bé ngủ yên lành trong vòng tay của mình.
Nắm tay bé vào lòng, mình nghĩ tới cái nắm của ngày xưa, lúc bà nội rước mình từ bệnh viện.
Nghe má kể lại, vì sinh con trai, nên ba mình không thèm rước.
Tự nhiên khóe mắt cay cay.
Ảnh chạy chậm qua hầm…
Qua khỏi hầm, ảnh quay lại bắt chuyện.
“Nhà em ở bên đó hả?”
“Dạ hông. Em qua đây ăn chực anh ơi! Mà sao anh đón con về trễ vậy. Đã vậy còn để bé ngủ trên tay lúc chạy. Rất nguy hiểm!”
“Anh cũng quen rồi. Hôm nay anh qua đón con hơi trễ. Nó ở bên mẹ nó. Hồi trưa mẹ nó qua đón. Giờ anh rước về…”
“Bé bao nhiêu tuổi rồi anh?”
“Ba tuổi em. Nó ở với anh từ hồi mới có 1 tháng tuổi…”
Tay bé nắm chặt tay mình, có chút giật mình khi xe lướt ngang cái vạch chắn.
Mình vỗ vỗ vào cái bàn tay cỏn con trấn an.
Bé ngây ngô ngủ tiếp không biết là đang trong một vòng tay người đàn ông không quen biết.
” anh ở gần khu em đúng không? “
” Anh ở gần Vincom quận 9!”
“Vậy anh chở em về đó luôn đi. Rồi em tự book Grab một chuyến nữa về nhà em cũng được. Chứ a chở bé vầy, em không an tâm lắm!”
“Thôi, anh cảm ơn. Anh chở được, phiền em lắm…”
“Rồi anh ở một mình với bé ở bên đây hả?”
“Uhm, em…”


Đoạn đường còn lại sao dài lê thê. Lướt qua con đường song hành hàng ngày mình vẫn hay đi qua. Nay bỗng nhiên lòng nặng trĩu. Đèn đường hai bên vẫn sáng nhưng lòng mình sao tối sầm lại.
Từng dòng xe lướt qua nhau. Trong đêm. Tĩnh mịch.
Đến gần nhà, mình nói anh dừng lại.
Một lần nữa mình hỏi anh ổn không khi phải ôm con chạy trong đêm.
Anh cười nhẹ nhàng: “ok em, anh chạy từ từ, không sao đâu. Cảm ơn em nhiều lắm!!!”

Con gái ơi,
Chắc con không biết chú là ai đâu.
Nhưng hi vọng những lời chú gửi vào cái nắm tay bé con của con rằng, mong con nhớ những khoảnh khắc hi sinh vô bờ bến này của ba con.
Mong con luôn vui vẻ, vì chú thấy có một con búp bê xinh xắn trên tay con.
Mong con sẽ có một ngày mai tươi sáng hơn ba con, má con.
Mong con luôn giữ được nụ cười bên người thân yêu của mình. Dù chỉ là với ba con.
Chú thương con nhiều,

“Em đã bỏ ta rồi từ ngày em đi
Thành phố xưa như quên mất nụ cười
Từ ngày em đi mây gió gọi về
Những đêm trường như hoang vắng đìu hiu…”
(Ngọc Sơn)
SAIGON, 25/11/2021

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s