Mình quen Tâm, qua con bạn thân thời hai đứa còn ở chung ở khu chung cư Phạm Viết Chánh.
Thời đó, mới biết con Mỹ, ở quán cà phê Vy, ngồi nói chuyện này kia, xong về suy nghĩ dọn nhà vô ở chung.
Nhà hai phòng, nó ở 1 phòng, mình ở một phòng với Tú.
Cũng êm đẹp bên nhau cho tới khi mua nhà và hai đứa dọn ra ở riêng.
Tâm nhà ở gần chung cư. Một bữa nọ đi nhậu với Mỹ, gặp Tâm. Và biết Tâm từ đó.
Chị em không nói chuyện với nhau nhiều.
Lâu lâu ới ới, hai chị em đi nhậu giải khuây.
Cũng không hỏi chuyện này chuyện kia. Chỉ biết, ừ khoẻ, ừ ổn, ừ, chị mày cần một bờ vai để khóc, ừ, thì chỉ cần ừ thôi. Là sẽ biết ừ ổn hay không ổn.
Có bữa hai chị em đi uống ở Calmo, lang thang trên đường hát như hai con khùng.
Còn livestream tận Đài Lon cho cho Mỹ nó nghe. Không nhớ ba đứa có khóc không nữa vì con kia nó bỏ xứ theo trai được hơn 3 năm rồi thì phải.

Có bữa vào quán birdy nhỏ nhỏ, thấy tấm hình một couple ôm nhao trên biển, hai đứa ba trợn cũng nhờ em bartender chụp dùm theo đúng concept đó. Rồi cười.
Có bữa đi uống ở Khoai Bar, tận nửa đêm. Không nói chuyện gì, hai đứa chỉ nhìn nhau. Cười. Cụng li. Cười. Ra về. Ôm nhau. Cười.
Bao nhiêu năm gặp lại, chị đẹp và mặn mà hơn xưa.
Cũng không hỏi là đã trải qua bao nhiêu mối tình. Có vật vã hơn xưa hay không. Có yêu cuồng sống vội hay không.
Bao nhiêu năm gặp lại, chị vẫn một mái tóc dài, vẫn làn da ngâm, một nụ cười trên môi.
Bao nhiêu năm vẫn như vậy, trước khi chia tay, tôi vẫn trao Tâm một cái ôm thật chặt.
Tôi vẫn nói với Tâm rằng “Bao nhiêu năm qua rồi, Tình còn trang giấy mới em ơi…”
Saigon, những ngày tháng hạ.
Saigon, 07/05/2022