The forest conquerors & the cone collectors (Những kẻ nhặt thông & kẻ đi rừng)
Có nhiều típ người vào rừng. Lang thang cũng được. Nhặt nhạnh cũng được. Lướt như một cơn gió cũng được.
Từ ngọn đồi này sang ngọn đồi khác. Mệt lừ.
Rồi lại tủm tỉm cười như trẻ con được quà.
Nắng chói chang, mặt rạng rỡ vì hít quá nhiều “oxy tươi của núi rừng”, một chút hyper, một chút tăng động, nhảy chân sáo qua một thảm cỏ xanh ươm.

Dốc cao dốc thấp, chập chùng.
Tay nắm tay vượt qua, lâu lâu cũng nghe vài tiếng chửi thề râm rang.
Nói thầm trong dạ “đường đời chua hơn đường trail, man!”
Quay sang động viên running mates, ok man!
Bắt gặp vài ánh mặt mệt nhòa vì ăn từ dốc này sang dốc khác.
Những cái quẹt mồ hôi trán ướt đẫm, trôi hết son phấn cuộc đời cơm áo gạo tiền.
Về rừng, một cảm giác về rừng!
Không gì phải vội vã, cứ chậm từng bước, chắc từng bước, hít vào cảm nhận sự hít vào, thở ra, cảm nhận sự thở ra. Nhịp nhàng.

Mỗi bước chân, trân trọng khoảnh khắc giao tiếp với rừng già. Khoan thai đón nhận nguồn sống của ban mai. Hòa vào cái rung động của núi, rừng. Ngực phập phồng, tràn đầy nhựa sống.
Ta đứng giữa rừng thông xanh mướt,
Hát một khúc hát ca ngợi sự sống này,
Đặt nhẹ bàn tay lên thân cây thông già,
Lắng nghe nhịp thở cỏ cây,
Có bao giờ đời buộc ta vội vã?
Hay chính mình, vội vã, đạp lên nhau!
Ta làm kẻ đi hoang trong rừng già,
Hay là kẻ nhặt nhạnh vài chiếc lá, mấy trái thông trên cành ai vừa đốn hạ.

…
Mãi là một kẻ đi hoang trong rừng già
Mãi là một kẻ nhặt thông, tìm chốn vắng.
Để tri ân người, này nhé bác thông ơi!
Rừng thông Đà Lạt, 27/03/2022