“Nothing-fancy” là câu đầu tiên bước vào lớp, mình và các bạn được nghe cô Mai nói trong buổi tập đầu tiên.
Giọng cô ấm áp, đầy năng lượng, dịu dàng vừa đủ. Nhưng cũng cứng rắn vừa đủ để lớp tập một mạch 3 flow vinyasa nâng cao muốn xĩu up xĩu down. Đây coi như lần đầu tiên tập trên một lớp chính thức trong hơn 6-7 năm tập tành yoga. Thiệt ra suốt covid, flow của An Phương cũng hông hề nhẹ, nhưng qua Zoon nên nhiều lúc có thể…trốn để thở…
Cô Mai người nhỏ nhắn, quấn một cái khăn rất hợp vóc, đứng bên cạnh thầy. Lâu lâu vẫn bắt thầy thị phạm mấy thế kho khó rồi nói thầy giữ nguyên tư thế đó luôn.
Chút sẽ viết cảm nhận riêng về cô & thầy sau😍
Một ngày của lớp như thế nào?
Chúng mình tự phân công làm karma( kiểu trực vệ sinh) để đảm bảo lớp học tinh tươm, sạch sẽ.
Chưng một bình hoa, sắp xếp lại thảm tập, kính cẩn đặt tượng thần Shiva ngay ngắn, thắp bộ nến thơm trắng tinh. Kéo cửa sổ để đón gió tự nhiên. Đôi khi bật thêm quạt cho các bạn bớt nóng trong mùa hè này.
Cô dịu dàng nâng chuông, khẽ đánh 3 tiếng để tập trung lớp.
Cô & thầy nhẹ nhàng ngồi trước đầu thảm trong thư thế hoa sen, mỉm cười nhìn mấy đứa, đứa còn vội vã cất đồ vào tủ, đứa còn nuốt vội lát khoai, hay miếng bánh mì cuối cùng, len lén nhìn cô thầy với khuôn mặt ngây thơ.
Khi mọi thứ ổn định, cô nhìn thầy, hoặc đôi khi thầy nhường phần mở đầu lớp cho cô.
Thầy hướng dẫn lớp tập thở. À, thở thôi mà, cần gì phải tập. Có nhiều người sẽ nghĩ vậy.


Nhưng thở đúng và thở sâu là chuyện hoàn toàn khác.
Cô hướng dẫn lớp tập hát mantra. Lần đầu trong đời mình được nghe hát mantra trong lớp.
Lần trước, đi Ấn hay Nepal, mình có duyên vào chùa nghe nhưng hổng biết gì hết. Chỉ nghe được tiếng OM vang vang trong cuống họng của các vị sư & những người hành lễ trong sân, đến từ rất nhiều quốc gia.
Nào là Om Tryambakham & bài Hare Khrisna…
Mỗi lần nghe tiếng vang vang của bài hát từ các bạn, được dẫn dắt bởi cô thầy, tim như được xoa dịu, lồng ngực căng phồng, dễ chịu.
Cô nói tần sóng âm của các bài mantra rất cao, tác động trực tiếp vào hệ thần kinh của chúng ta…
Rồi được nghe cô nói về Triết Lý Yoga, điều mà ai cũng sẽ nói là phần buồn, chán nhất trong ngày.
Cũng hơi buồn ngủ thiệt😂.
Rồi cũng đến lúc động tay động chân.
Cô và thầy cởi áo khoác, xoắn tay, chỉnh thảm, bắt đầu vào flow.
Những động tác được chăm chút cẩn thận, nhẹ nhàng, chỉnh chu.
Flow dài bất tận (2:45 hours), đối với tụi nhỏ là cả thanh xuân trên thảm.
Có tiếng rơi lộp độp trên thảm, có tiếng lạch bạch trên thảm, có tiếng cười khúc khích trên thảm.


Cô Mai, cô Phúc, thầy Hưng luân phiên đến từng bạn điều chỉnh tư thế. Dịu dàng, nhẹ nhàng, nhanh nhẹn, luôn mỉm cười.
“Mệt không mấy em. Mấy em giỏi lắm luôn. Cô ngày xưa không làm được như mấy em trong buổi học đầu tiên đâu”. Rồi “năm này, tháng nọ, kiên trì luyện tập, các em sẽ làm được điều phi thường, cho bản thân mình!”
“Cô tin vậy, các em!”
Những nụ cười, những cái gật đầu, những namaste.
Nhiều khi, mình nghĩ trong cuộc sống, mình hổng cần làm gì lớn lao cho ai hết.
Chỉ cần nở một nụ cười, nói một lời động viên “cố lên em!” Đúng lúc, đúng thời điểm. Nó là khoảnh khắc mình có thể giúp người khác tự chữa lành bản thân.
“Mình tin vậy!”
Rồi mệt rồi. Hôm nay lớp làm tốt lắm. Tụi mình dùng cơm trưa nha các em!!
Giờ cơm trưa. Rộn rã tiếng cười, có cả tiếng than. Lớp được cô thấy chiêu đãi cơm chay. Ban đầu trong lòng nghĩ trời ơi cơm chay rồi sao đủ sức tập ta???
Cả đám vui vẻ dùng cơm & buôn chuyện làm quen.


Được bầu làm lớp trưởng (không chính danh😍), nên mình đi lòng vòng nhắc mấy bạn là “ăn hết đồ ăn nha, không để thừa, tội lắm!”. Có bữa ngồi lại vét gần chớt luôn á.
Buổi chiều bắt đầu từ 1:30 hoặc 1:15 với Anatomy hoặc Triết Lý Yoga hoặc Flow Astanga Vinyasa của thầy Brian.
Thầy Brian thiệt ra là bạn học chung trường với mình, sau mình mấy khoá thời đại học. Thầy điềm tĩnh, nhẹ nhàng, nhưng khá nghiêm khắt lúc dạy Astanga.
Thầy Tuấn dạy Anatomy, siêu thân thiện và dễ thương, cũng khá hay mắc cỡ khi bọn con gái chọc. “Thầy sờ thử vai em đi, cơ em lỏng quá nè thầy. Thầy ơi uống trà sữa đi thầy….thầy ơi, em học hết nỗi goài, mình nghĩ ngơi nhaaaa!!”
Thầy cười cười. Ừ, cho thầy nói thêm 10p nha.
Dạ.
Rồi có buổi tập Inside Yoga với thầy Nadam. Mình vui muốn khóc lun. Biết từ thầy Kim nhưng thầy Nguyen Nadan một lần nữa thắp lên ngọn lửa đam mê của nhạc + yoga.
Rồi bọn mình học về kiến thức & kĩ năng sư phạm. Đặc biệt là kĩ năng đứng lớp và hướng dẫn các bạn tập theo nhịp đếm & chỉ dẫn của mình.
Sáng tạo, dễ hiểu, kiên nhẫn là những thứ ai cũng phải công nhận.
Lâu lâu quên bài, mình cho mấy bạn đứng quài vì quên nhịp đếm. Cả nhóm cười “tụi em canh nãy giờ để bốc phốt nhóm trưởng á thầy!”
Cả đám lại cười. Nạp năng lượng cho cuối ngày.
Rồi bọn mình được học về căn bản của Asana (thế). Làm thế nào định tuyến, làm thế nào sử dụng dual-action (tác động kép), làm thế nào chỉnh sửa, vào thế, thoát thế, sequences làm sao.
Ta nói nó mênh mông nhường nào luôn.
Vậy thì, sau 2/10 tuần, bọn mình học được gì, bạn biết hông?
Bọn mình học được khái niệm Yoga là gì.
Bọn mình học được 2-3 bài Mantra mà sau đó đêm nào mình cũng nghe và mình tin các bạn cũng nghe mỗi tối/sáng.
Bọn mình bắt đầu biết hít-thở. Hít vào, bụng phình to, thở ra bụng xẹp xuống.
Bọn mình thở lửa là gì, thở rì rào sóng biển là sao.
Bọn mình biết thế nào là Karma. Nó hổng phải là “tạo nghiệp” như tuổi teen hay dùng teencode. Mà đơn giản nó chỉ là việc làm (duty/deed).
Bọn mình biết quan tâm nhau nhiều hơn. Bạn kế bên hay nhắc bạn kế bên “lộn tay ồi, xoay theo mình nè” hay nhón chân, rút bụng, nhìn về phía trước. Hồi nãy ấy quen á. Rồi cười hì hì với nhau.
Bọn mình cười nhiều hơn. Đôi lúc đơn giản, bạn kế bên làm cái bạch. Bên này cười khúc khích rồi làm cái bịch theo. Rồi hai đứa nhìn nhau cười.
Té cũng là một nghệ thuật trong yoga đó mọi người ơi.
Bọn mình trưởng thành hơn trong từng động tác. Mỗi một lần tập, là một lần quán chiếu, cải thiện, và thuần thục.
Bọn mình cảm nhận được nguồn năng lượng tích cực của nhau. Của cô Mai. Của thầy Hưng. Của thầy Brian. Của cô Phúc. Của thầy Tuấn. Và sắp tới là của cô AP, thầy Mike. Của bé Ly, bé Xuyến, bé Tiên và ba mươi mấy con tim phập phồng, thở dốc, tiếng cười dòn tan khi được nghỉ giữa hiệp.
Chặng đường còn dài lắm.
Nhưng mình tin, mọi sự cố gắng vì một mục tiêu “chân-thiện-mỹ” & cái tâm trong sáng của cô, của thầy, của các bạn đều xứng đáng được trân trọng.
Yêu thương, và thấp sáng.
Om Shanti Shanti Shanti!

Leave a comment

Trending