[Thanh xuân từ những chuyến đi]
“…Yêu những gì chưa hoàn hảo…”
Kala ngày trở lại.
Nhận ra nhiều thứ nơi bìa rừng đều mới mẻ.
Sáng thức giấc trên một triền đồi cao cao, phóng tầm mắt xuống hồ Kala. Chợt nhận ra, Kala bây giờ nhiều nhà mọc lên nhỉ.
Ánh sáng dịu, trời se lạnh, uống một ngụm cà phê do a Khải Lưu pha, vị hoàn toàn Robusta rang thủ công, nồng ấm tình người, đẹp lòng với cảnh vật.
Ăn sáng, pack đồ lên xe để vào rừng. Mọi người háo hức lắm. Mặt rạng ngời dù hôm qua đến khá trễ.

Leo lên con dốc toàn phân bò, hít thở không khí trong lành. Nhìn xuống đám ruộng bậc thang, mạ đang lên, xanh mơn mởn. Đến hòn đá mà hai năm về trước mình vẫn đứng để chụp hình “check-in” trước khi vào rừng.
Vừa vào đến bìa rừng, chiếc xe máy kiểm lâm chặn lại. Thế là cả đám quay lại đồn kiểm lâm hái hoa, bắt bướm. Sau đó chuyển sang plan B vì trễ quá, sức mọi người cũng không ngang nhau nên rất nguy hiểm nếu vào Kala.
Đành lỗi hẹn với Kala.
Cảm đám lần đầu tiên đi quanh hơn 1/2 hồ Kala. Trời bắt đầu nóng dần. Hai đứa “hóc môn” dạt dào bắt đầu chạy băng băng qua mấy trăm rặng cà phê đương ra hoa trắng muốt, thơm phưng phức. Lâu lâu, đứng lại chụp một vài tấm mấy con trâu thảnh thơi gậm cỏ giữa cái nắng thiêu đốt.

Gần 60p, hai đứa cũng về tới quán tập kết chờ mọi người. Mặt hồ xanh, trong vắt. Tự nhiên cái nhớ lần đi Kala đầu tiên và….bị lạc. Lần thứ hai, cũng bị lạc. Lần này, ma xui quỷ khiến, chắc thương tình, nên thần rừng không cho vào. Thế nên không trồng thêm cây đậu phộng nào.
Cả bọn ăn trưa, uống bia, rồi tiếp tục lên đường theo Plan B.
Đường xuống con suối, nơi hạ trại, đẹp, dốc không thua gì Đà Lạt ultra trail.
Vác cái ba lô hơn 10kg, chạy như con điên. Cũng may có em Katherine thả dốc chung. Không theo chắc buồn lắm.
Xuống tới suối, gặp một đoàn khác cũng đang camping.
View suối thiệt hùng vĩ. Suối tương đối thoải, không có nhiều vách đứng nên dòng chảy không quá nguy hiểm.
Cả bọn thay đồ, tắm suối. Chụp 1k tấm đủ thứ thể loại. Hạ trại, thay đồ, chuẩn bị bữa tối.
Chiều xuống khá nhanh. Chưa chi màn đêm đã bao trùm khắp bãi. Những ngọn lửa bùng, kèm theo tiếng tí tách của mấy ống cơm lam, thơm phức. A Giang đích thân nấu mấy món ăn vùng núi, làm một loại nước chấm thần thánh. Bia cũng ướp sẵn sàng chờ mọi người lai rai.
Châm điếu thuốc, uống một ngớp bia, đọc mấy trang muôn kiếp nhân sinh, nhìn thời gian trôi theo làn khói xa xăm, bám vào mấy kẽ lá rồi vỡ tan. Tiếng chim kêu bầy hay tiếng côn trùng đâu đó vang từ đầu nguồn con suối, hay từ bờ đá bên kia.
Một bản nhạc giao hưởng của núi rừng, của đất trời.
Mọi người ngồi quây quần bên nhau, rôm rả, nồng hậu chuyền cho nhau từng dĩa thịt, chén cơm, li chivas hay chai bia thủ công ngon muốn xĩu up xĩu down.
Đi camping cơ bản cũng nhàn.
Đêm càng về khuya càng vang vang tiếng hát, tiếng cười.
Cả bọn no nê. Tách nhóm về lều nghỉ ngơi. Mấy thằng con trai làm thêm một tụ khác, nhâm nhi, tâm tình loài chim biển đến tận nửa đêm.
Tắt đèn, ngắm sao trời giữa mênh mông rừng. Những vì sao lấp lánh được nhìn qua kẽ lá, qua tán cây cổ thụ cao mút chỉ trên kia.
Họ kể chuyện người, chuyện đời, và cả những chuyện tình không đoạn kết….Bằng ngôn ngữ của loài người, bằng ánh mắt, nụ cười, và cả cái chớp mắt dấu đi những phút yếu lòng con người đa sầu đa cảm.
Đêm đó, tôi mơ một giấc mơ đẹp.
…
Buổi sáng, bình yên lạ.
6:00AM, lòm còm bò khỏi lều, đánh răng, rửa mặt rồi tìm một góc bên bờ suối tập yoga. Nhìn qua bờ bên kia, mấy con chim sớm cũng ngồi thảnh thơi pha cà phê pour-over điệu nghệ.
Sương vẫn còn đọng trên lá, hơi lạnh vẫn bao trùm cả thác. Nhóm lên một đống lửa nhỏ , cảm đám quây quần thưởng thức cà phê, nhìn lên trời, trong xanh và cao vời vợi.
Ngắm nhìn vẻ đẹp của thác, bình yên quá.
Nằm dài xuống xuống nền đá, cảm nhận cái ấm nóng vẫn còn của cái nắng ngày hôm qua, quyện với mùi khói, mùi cà phê, mùi cây cỏ núi rừng, cảm nhận được một nguồn năng lượng siêu tích cực chạy quanh người. Nồng ấm, chứa chan, và tràn đầy phấn khởi. Mỉm cười với chính mình và vạn vật xung quanh.
Ngồi mát xa cho mấy anh chị em, cảm nhận được một luồng năng lượng mới, an lành, tích cực chạy qua đôi tay bé nhỏ, truyền qua chọ mọi người, đời tự nhiên bỗng thấy vui.
Vô tình đi chung, nói chuyện, treking chung với mọi người, mang trong người một người năng lượng tươi tắn, tích cực và thân thiện. Những bước chân của họ đều lan toả sự an lành, cầu thị với thiên nhiên, mở lòng đón nhận nhau, học hỏi nhau.
Chị Hương, cũng dân kì cựu của ngành media, là một tay chơi ảnh Leica, dễ thương hiền hoà và tràn đầy nhiệt huyết khi nói về dự án giáo dục trẻ em thông qua các hoạt động ngoại khoá, dã ngoại.
Bé Mai Anh, newbie trong chuyến đi này, cũng đã hết sức cố gắng vượt qua chính mình.
Em Vic, khá trâu bò, là đứa hiếm hoi dám đi chung với mình ở 11km chạy quanh hồ Kala giữa ngọ.
Và mấy em porter người K’Ho, Lâm và Mike, chân chất thiệt thà, dễ mến.
Mọi người đến với nhau, nhẹ nhàng, nồng ấm.
…
Buổi trưa, dọn dẹp hết rác và những thứ cần thiết, cả bọn đi ngược lên đường cái để bắt xe.
45p đi một mình lên dốc, giữa cái nắng như thiêu đốt. Không phải là trò chơi dễ dàng với mọi người. Ba lô gần 10kg, cứ nặng dần theo từng bước chân.
Gió thổi ngược, tiếng lá rơi, lâu lâu có vài âm thanh không thể định nghĩa, tiếng tre va vào nhau kẻo kẹt, sởn gai ốc.

Bước từng bước, mình bắt đầu nói chuyện với chính mình.
Cảm ơn chính bản thân mình vì đã mạnh mẽ vượt qua hầu hết mọi thứ.

Xin lỗi bản thân mình có những lúc yếu lòng buông lời làm tổn thương người khác.
Cảm ơn cây cối, rừng núi đã tạo nên một kiệt tác để con người có thể chiêm ngưỡng.
Tiếng nhạc chanting kèm với tiếng OM trong tai nghe cứ vang dần, vang dần, xua đi cái nắng, cái nóng, cái mệt, cái cô đơn một mình trên đường đi.

Bắt đầu mỉm cười.
Mỉm cười với từng bông hoa đi ngang qua.
Mỉm cười với những hàng tre vẫy gọi.
Mỉm cười với cái nắng, cái gió, cái khắc nghiệt của cuộc đời.
Bắt đầu mỉm cười với chính mình.
Một nụ cười an yên giữa đất trời an yên.
Và cũng học được bài học về sự yêu thương những điều chưa hoàn hảo.
Bài học về thái độ sống tích cực với nghịch cảnh.
Bài học về tinh thần đồng đội.
Và hơn hết, đó là bài học quý giá của “sự tự chữa lành”.
-Cảm ơn một chút duyên lành-
“…Bạn hãy nghe,
Tôi hát cho bạn nghe tiếng hát của cái Thân yêu.
Ở nơi triền núi xanh yên lặng.
Gặp gỡ mặt biển xanh lóng lánh như gương.
Ở nơi suối nước cuồn cuộn gào thét niềm hoan lạc.
Ở nơi hồ nước lặng phản chiếu nền trời êm,
Bạn sẽ gặp cái Thân yêu.
…
Dưới ánh sao mờ,
Trong đêm trường tịch mịch,
Trong ánh trăng phản chiếu dưới mặt nước lặng,
Trong sự yên lặng mênh mang trước buổi bình minh,
Giữa tiếng thì thầm hàng cây tỉnh giấc
Trong tiếng ríu rít chim kêu buổi sáng,
Giữa bóng tối tái sinh,
Trên đỉnh non xa tắm nắng,
Trên khuôn mặt đời sống thiêm thiếp mơ màng,
Bạn sẽ gặp cái Thân yêu,
Hỡi bạn, tôi ngắm nhìn khuôn mặt tôi trong bạn,
Khuôn mặt của cái Thân yêu…”
Bản tình ca của KRISHNAMURTI
(KRISHNAMURTI)
Hồ Kala, Di Linh, Lâm Đồng
Mùng 02 tháng 02 năm 2021