Moutain, Hill, Climbing

Có những phút giây nào đó

Đôi khi, có phút giây nào đó, giật mình tự hỏi bản thân mình: “rốt cuộc, mày tập để làm gì Ân? Mục đích cuối cùng của mày là gì? Muốn chứng tỏ với ai điều gì?
…Và nhiều câu hỏi khác. Nó bao vây, dằn xé, thui chột tinh thần một cách kinh khủng…
Có bữa, vừa chạy lên cầu, tự nhiên nước mắt rần rụa vì đau xốc hông. Có bữa, chuột rút, một mình phải xoay sở đứng lên.
Rất nhiều lần phải lầm lủi một mình, băng qua đám rừng già, không một bóng người. Chỉ tiếng sột soạt cũng đủ làm khiếp vía.
Cũng muốn khóc nấc lên một tiếng cho đã nư.

Nhớ lần chạy ở Đà Lạt, cũng xém chết như anh kia khi băng qua suối. Khoảnh khắc đầm mình xuống dòng nước chảy xiết nó khủng khiếp làm sao. Rồi dầm mưa trong mấy tiếng, lần mò từng centimet dây thừng để leo lên con dốc, rồi một tay cầm gậy, một tay vịnh dây đi xuống dốc giữa cơn mưa tầm tã.

Rồi chạy một mình dọc bờ biển Côn Đảo lúc hoàng hôn. Gió mạnh đến mức chỉ cần chạy sơ sẩy chút là gió cuốn thẳng xuống biển ngon lành.

Rồi cảm giác bạn chạy một mình. Bạn chạy đua với ánh mặt trời, với hoàng hôn. Bạn tranh giành chút ánh sáng thoi thóp còn sót lại bằng sức còn lại của chính bạn.

Rồi có những chuyến đi, bạn phó thác cho sự may rủi giữa rừng. Lạc từ trưa hôm nay đến trưa ngày mai bạn mới tìm được đường ra. Bạn sinh tồn bằng một chút lương thực còn lại, vài giọt nước còn lại.
Cảm giác chơi vơi giữa lưng chừng núi, nhìn lên không biết đâu, nhìn xuống chỉ là mù mịt một thảm rừng.
Mưa. Đói. Không còn một chút pin. Không còn miếng thức ăn nào.
Tinh thần hoang mang. Cố hết sức không khóc.

Rồi chuyến đi Lahdak, cũng xém chết khi chạy ngang đèo Khardungla. Lạnh tê cóng tay và chân, không còn cảm nhận được tay lái.

Rồi chuyến Nepal, bị sốc độ cao, sốt mê man cả đêm, mê sảng cả đêm.

Càng lớn.
Càng không có khả năng khóc.
Càng lớn.
Càng học được lời má dạy “đàn ông phải mạnh mẽ. Mày càng phải mạnh mẽ hơn họ nha con!”
Có những lúc con cũng đuối lòng lắm má ơi. Con cũng cần một bờ vai để gục ngã, được ai đó dang rộng vòng tay đỡ con dậy khi con vấp ngã.
Con cũng có những phút giây yếu lòng mà.
Con không biết còn có thể mạnh mẽ đến khi nào nữa đây.

Chạnh lòng…

Con hứa với má:
Mỗi chặng đường con đi qua, là một trải nghiệm xứng đáng.
Mỗi bước chân của con đều là một bước trưởng thành đáng khích lệ.
Mỗi một chuyến đi dù vất vả, đều là một bài học về sự sinh tồn.
Mỗi một bước vấp ngã, đều là một học về tình nghĩa anh em, bạn bè, đồng chí. Và hơn hết đó là bài học về tình người.
Nên má của con cứ an tâm nhé.
Saigon, 07/03/2021

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s