Có những quyết định rất chóng vánh.
Yang Bay cũng vậy. Lên xe, mang theo những ngổn ngang. Tự nhủ với lòng, thôi không sao. Cứ đi đi!
Con đường đến Yang Bay cũng trắc trở như chính cái tên của route này.
Sáng sớm, bị xe bỏ lộn điểm tập kết. Phải kiếm xe hốt cả bầy di chuyển hơn 18km. Nhưng Khánh Sơn, mệnh danh là Đà Lạt thứ hai ở Khánh Hòa, lành lạnh, đẹp như một cô gái đang ngủ vùi trong chăn.
Hành lí chỉnh tề, bắt đầu cung đường 34km trekking.

Nắng bể đầu cho khúc đầu tiên. Di chuyển lên dốc sau ngần ấy thời gian Covid cấm cung là một cực hình cho nhóm trẻ trâu.
Di chuyển vào cánh rừng quốc gia, lòng cũng bớt băn khoăn nóng bức.
Hòa mình vào tiếng chim, tiếng gió, tiếng rừng xào xạc.
Dừng lại nghỉ trưa với một tô cơm thịt kho cải chua! Đỉnh luôn!

Địa điểm cắm trại bên suối, trời xanh gió mát, chim muông gọi nhau.
Dựng trại, mắc xong cái võng, phê pha điếu thuốc ngắm trời mây, chờ buổi cơm chiều.
Dạo quanh con suối, chụp tám ngàn tấm hình. Tắm táp, chuẩn bị cơm chiều cùng mọi người.
Càng vào sâu, càng lạnh.
Mặc thêm chiếc áo khoác, ánh nắng chiều sắp tắt.
Bếp đã nghe mùi cơm chín. Khói bếp bay cao quyện với tiếng chim, tiếng suối, tiếng cười nói rôm rả. Anh em cụng li, nói cười bên nhau. Luyên thuyên chuyện người, chuyện đời và chuyện không đầu không cuối.

Vào rừng, ta luôn là ta của thời niên thiếu, trẻ dại.
Màn đêm buông xuống, kéo theo cái lạnh, cái tĩnh mịch. Nhưng bình yên. Đâu đó, tiếng ếch gọi bạn tình. Tiếng suối luồn qua từng khe đá tạo thành những thanh âm của cuộc sống hoang dã. Một bài giao hưởng của núi rừng.
Chỉ có rừng mới hiểu giai điệu ấy là gì.
Chỉ biết mỉm cười, lắng nghe. Cảm cho riêng mình.
Sau những tiếng cười giòn tan, núi rừng cũng giữ giúp những câu chuyện của đời, của người.
Bình mình đến rất sớm. Vẫn tiếng suối trẻ mãi, vẫn tiếng xào xạt của thanh xuân, cũng tiếng chim gọi bầy tìm nhau í ới.
Bếp lửa đã sẵn sàng cho một buổi sớm mai. Một li cà phê, một tách trà, một gói mì tôm, một nụ cười, làm hồng cuộc sống.
Rừng già luôn bí hiểm, nhưng luôn yêu thương con người. Rừng không hẹp hòi với cuộc sống này.

Những đoạn lên xuống, làm ta liên tưởng đến cuộc sống này, phải không.
Nếu rừng già chỉ là một bình nguyên rộng lớn thì chắc chán lắm nhỉ.
Có lúc ta thực sự hoang mang, bất đồng, hẹp hòi, ích kỉ. Giữa rừng. Ta trở nên hung hãn hơn con thú trong rừng sâu.
Ta sẵn sàng tấn công con mồi để sinh tồn.
Rồi cũng có lúc ta dịu dàng, nhân hậu, đầy lòng vị tha.
Ta đặt tay lên từng cây cổ thụ, hít thở. Nhẹ nhàng buông xả.
Ta ngồi bên bờ suối lắng nghe những thanh âm tuyệt vời.
Bãi cắm trại đêm ngày thứ hai nên thơ như tranh. Từng chiếc võng nối đuôi nhau đầy màu sắc, quần tụ lại với nhau.
Những tiếng cười, những li rượu của những người anh em vang trong đêm thanh vắng.
Đêm ấy, trong giấc mơ, tôi nhìn thấy một cô gái rất xinh.
Tóc cô rất đẹp, óng mượt. Đôi mắt đen, to tròn, long lanh. Đang tắm ở suối, bỗng nghe một giọng vang lên ngọt ngào. “Em đói. Cho em ăn!”.
Đảo mắt về phía em, bình tĩnh, nhỏ nhẹ “ừ, em ăn gì, ăn mang cho. Hãy đợi anh ra khỏi rừng và làm đồ ăn cho em nhé”.
Em mỉm cười và lẫn vào tiếng suối thanh tao. Mỉm cười, thức dậy, đón bình minh đang tới.

Hành trình di chuyển qua con suối đá đẹp nghẹn lời. Bay như những cánh chim không mỏi.
Nhẹ nhàng di chuyển qua từng phiến đá, từng khe suối, từng bước. Người trước, người sau, nhịp nhàng, vững chãi. Tình anh em, tình đồng đội yêu thương, tin cẩn.
Suối quá đẹp, làm lòng ta cũng nhẹ tênh.
Ra khỏi rừng, quay mặt lại, nghiêng mình cúi đầu cảm tạ ơn trên, thần rừng đã cho con dũng khí, sức khỏe, nghị lực để vượt lên những viên đá chết người trong gang tất.


Cảm ơn cô gái không tên tôi gặp đêm qua.
Cảm ơn một em bướm, đã đậu lên tay như một lời chia tay.
Tôi nhủ thầm với bướm “nếu cô gái ấy là em, tôi xin gọi em là tiểu điệp nhé!”.
Hẹn gặp lại em trên cung này, và hưởng thụ trọn vẹn con suối YangBay.
Em cho tôi một cảm giác bình yên. Và giác ngộ. Vì tôi luôn biết rằng “Giác ngộ luôn luôn hiện hữu. Sự giác ngộ nhỏ bé sẽ mang tới giác ngộ lớn lao. Nếu bạn hít thở và nhận ra rằng mình vẫn đang sống, đó là lúc bạn chạm tay vào điều kỳ diệu của việc được sống. Đó cũng là một loại giác ngộ”.
Hôm nay, tôi giác ngộ rằng tôi đang sống.

Cảm ơn.
Cảm ơn Trung,
Cảm ơn Hồ Ka
Cảm ơn Kala hammock
Cảm ơn mọi người.
Sài Gòn, ngày 23 tháng chạp.