“… Thanh xuân chính là khoảnh khắc gặp gỡ cái tôi của chính mình…” (Unknown)
Hồi sáng, ngồi với anh bạn. Hỏi ảnh một câu “Năm nay ổn không anh?”.
Không, anh!
Uhm, một năm vất vả nhỉ! Một năm than khóc!
…
Mình không nói gì thêm…
Lặng lẽ nhắp một ngụm cà phê, nhìn qua tấm kính dày cui.
Đà Lạt trời rất đẹp, lạnh và không mưa.
Bầu trời trong xanh. Nhìn mắt ai cũng đẹp.
Ai cũng tất bật dọn dẹp.
Mỉm cười một bận, nhắm mắt, ngả lưng vào ghế, hít thở một hơi thật sâu, nhớ lại một năm đã qua với nhiều điều đã xảy ra xung quanh…
🍀 Quyết định nghỉ việc là một trong những lựa chọn khá khó khăn với bản thân. Đến giờ phút này, mình vẫn chưa có dịp nói lời cảm ơn với chị sếp của mình.
Cảm ơn chị Hoà. Dù thời gian khá ngắn, nhưng em thực sự biết ơn vì hiếm hoi trong cuộc đời, được chung vai sát cánh với chị, dù chỉ là một đoạn đường rất ngắn.
Covid, dù đã hơn hai năm, nhưng có lẽ năm nay là năm ảnh hưởng khủng khiếp đến chúng ta, trong đó có bản thân mình.
Gần như mất tất cả.
Tuy nhiên, như cái tính lì lợm. vẫn cười. Vẫn lì.
Nghĩ đến chuyện ngày mai thức dậy phải còng lưng để trả một đống thứ, thấy rùng mình!
Rồi nghe tin những người thân của bạn bè lần lượt ra đi vì Covid.
Rồi có người nhảy cầu tự tử…
Đôi khi, một mình trên con đường Mai Chí Thọ, mình cũng từng mỉm cười nghĩ thế….
Vào một buổi sáng nào đó, đang ngồi cà phê thì một con bé chạy sà vào lòng, mời mua vé số. Chắc tầm 4-5 tuổi.
Mắt long lanh, nước da trắng trẻo, sạch sẽ.
Mua cho em hai tờ. Cái miệng nhỏ xíu, cười tít mắt.
Hỏi mới biết bà mới mất vì Covid…
Ôi trẻ con…Cái gì cũng đẹp!
Tự hỏi lòng mình bao lâu rồi không có một nụ cười rất thơ trẻ như con?
🍀 Quyết định nhận việc mới cũng là một chuyện unexpected. Một buổi tối đầu tháng 12, sau khi tập gần 2 tiếng yoga, ngồi chill chill với li rượu vang nghe Hoàng Oanh hát Chiều Tây Đô, thì chỉ chat:
- VKO: DVA, nghe nói nghỉ việc.
- DVA: Ùhm, sao vậy?
- VKO: ừ quan tâm.
- DVA: Ừ, cảm ơn.
- VKO: bố khỉ, về làm với chị đi.
- DVA: dở hơi à. Làm gì.
Một câu chuyện chếnh choáng men say. Một câu chuyện trùng phùng sau hơn mười năm. Bất giác nhớ tới Đen. “Mười năm, ta biết nói lời cảm ơn và lời xin lỗi!”
Rất hạnh phúc & biết ơn khi nghe một câu nói rặt Bắc Kỳ “ối, đi loanh quanh đủ rồi. Về với anh-chị-em. Chúng ta cùng xây một mái nhà nào Đặng Văn Ân!”
🍀 Hoàn thành bước đầu tiên của cái gọi là dự án cuộc đời: tốt nghiệp khoá yoga 200 giờ.
Miệt mài từ tháng 3, nhưng mãi đến tháng 12 mới hoàn thành bước đầu của cái gọi là lifetime project.
Biết, tập Yoga từ thời gần 7-8 năm trước. Nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ trở thành một giáo viên dạy Yoga.
Định mệnh sẽ đến khi bạn đủ nghiệp và duyên. Mình luôn tin điều đó.
Cảm ơn những người gieo duyên. Cảm ơn những ánh mắt sáng lấp lánh cũng như những giọt mồ hôi rơi của mọi người.
Cảm ơn thời gian cho mình gần 6 tháng để làm KARMA (thực hành KARMA, trong yoga là một con đường/cách thực hiện một việc gì đó, không vì bản thân, không vì lợi ích của bản thân) với #YogawithAndy.
OM Shanti Yoga Studio, một đứa con tinh thần, cuối cùng cũng được sinh ra. Hãy cũng ba lớn khôn, con nhé.
🍀 Duy trì được những niềm vui bất tận!
Dù dịch bùng qúa trời nhưng vẫn cố gắng duy trì chạy bộ, đạp xe dù chạy tại nhà hay lòng vòng chung cư. Có bữa chạy cái lap 200m quất luôn 10km. Mọi người nhìn mình như con thú. Có những chuyện chưa bao giờ nghĩ sẽ làm cho đến khi mình làm chuyện ấy.
Có lần đạp xe hơn 100km về thăm nhà, rồi đạp ngược lên Saigon sau đó tiếp tục đạp ra Vũng Tàu ăn hải sản, lên tàu express đi thẳng ra Côn Đảo, chạy cái Half Marathon, ngắm biển rồi bay xuống Cần Thơ chơi cuối tuần, sau đó lên xe Phương Trang về lại Sài Gòn yêu dấu.
Rồi những lần chạy núi Dinh với mấy đứa trâu bò, đi theo cái route không giống ai.
Rồi những lần đu cột nghẹn ngào, bầm tím, những vẫn vui vì sau mỗi lần leo cột, ta tìm thấy chính ta, một phiên bản điềm tĩnh hơn, vững vàng hơn và đẹp hơn trong mắt chính ta.
Rồi những chuyến chèo SUP ở sông Sài Gòn, Quận 7, giữa trời mưa bão dầm dề.
Rồi những chuyến đi hồ Lak, Cao Bằng…
Dịch đến đỉnh điểm, cả Sài Gòn locked down, ở nhà 6 tháng. Những vẫn có những niềm vui bất tận.
Có nhiều thời gian tự chăm sóc bản thân mình nhiều hơn. Có nhiều thời gian tìm hiểu bản thân mình muốn gì, mong gì.
Rồi dịch đỡ một chút, lạy trời cũng được tung tăng đây đó.
Đà Lạt vẫn là điểm đến yêu thương chưa bao giờ nguôi với mình. Dẫu nó nát bét, buị bặm, đầy đèn xanh, đèn đỏ, đầy những bát nháo….Mình vẫn yêu nó vô điều kiện dù có lần bị cô trưởng trạm y tế phường 4 mắng như tát vào mặt “Chọc mũi. không chịu thì quay đầu xe!” Hay anh bán quán ăn dán cái tờ giấy xinh xinh “Quán không bán cho dân du lịch!”
Hay chuyến đi Hà Giang trong thời khắc cuối cùng của năm 2021. Đi qua những con đường đã từng qua. Đi qua những điểm đã từng đến. Rõ mồn một. Đẹp nguyên sơ. Lái chiếc xe Wave qua từng con đèo lộng gió, sương phủ đầy, mưa mù mịt, lạnh thấu xương ở cái nhiệt độ feel like 3 độ, chợt nhớ lại khoảnh khắc cỡi con Royal Enfield 500c Classic giữa những con dốc, giữa con đèo KhardungLa ở Lahdak.
Du Già đẹp như tranh. Dặn lòng sẽ trở lại mùa lúa chín.
Đêm ấy, giữa bản làng thanh vắng, một mình ngồi giữa những hoang vắng xa xăm, mỉm cười thật khẽ khi chạm được những thanh âm chưa bao giờ hiểu nó là gì. Cúi đầu chào những hờn dỗi, cúi đầu chào những ganh đua, cuối đầu chào những luỵ phiền, cúi đầu chào những yêu thương không nói nên lời.
Và cúi đầu chào bản ngã của mình.
Cảm ơn chuyến đi thật đẹp. Cảm ơn những con người duy nhất. Cảm ơn những khoảnh khắc duy nhất.
…
🍀 Lại thêm một năm sóng gió qua đi. Lại thêm những sợi tóc bạc được tìm thấy. Lại những trải nghiệm mới được khám phá. Lại những bài học cũ và mới đáng trân trọng. Và có những mục tiêu được đặt ra để chinh phục và hoàn thiện.
Với một cái T M an yên hơn.
Với một THẾ vững chãi, mạnh mẽ hơn.
Với một tấm lòng biết ơn nhiều hơn.
Cảm ơn,
Xin lỗi,
Xin tha thứ,
Và hơn hết, tôi yêu bạn, cuộc sống này!
“…Thế giới này thật sự yêu bạn. Nếu trong tâm bạn có một bông hoa không bao giờ héo, vậy thì hoa nở nơi nhân gian sẽ mãi mãi không héo tàn; nếu bạn tin tưởng ở vui vẻ, vậy thì vui vẻ sẽ luôn bên cạnh bạn.
Yêu cuộc sống, cuộc sống mới có thể yêu bạn, yêu thế giới, thế giới mới có thể yêu bạn, ngày tháng còn dài, trời cao đất rộng, nếu đã làm người vậy thì nên sống cho tốt…” (Minh Nguyễn)
Viết cho một năm 2021
Đà Lạt, ngày 01/01/2022
Lokha Samastha Sukhino Bavantu.