Tháng 11, tôi đã làm gì với cuộc đời tôi thế này?
🥰 Tôi cảm ơn. Tôi cảm ơn vụ trụ này!
Kết thúc khóa học giáo viên Yoga 200hr vào những ngày cuối cùng của tháng 11 trong những giọt nước mắt hạnh phúc của mọi người.
Chặng đường chỉ mới bắt đầu. Với mọi người, nó là một cái gì đó hợp thức hóa cho con đường giảng dạy Yoga. Nhưng đối với bản thân, nó là một ngã rẽ chưa bao giờ mình nghĩ đến, dù trong mơ.
Biết ơn chị AP, thầy cô và tất cả thành viên trong lớp TTC Sohum. Càng ngày càng ý thức được vai trò truyền cảm hứng cho bản thân và mọi người trong từng động tác, từng lời dẫn khi bước chân lên thảm.
Càng ngày càng yêu thương bản thân mình nhiều hơn, cảm ơn bản thân nhiều hơn, lắng nghe tín hiệu bản thân nhiều hơn.
Với Yoga, Yoga giúp mình tìm thấy mình, một phiên bản khác, một người anh em thất lạc, nay lại tìm được nhau. Bản chấp nhận mình. Mình tôn trọng bản. Bản bảo mình không cần phải bỏ hẳn rượu chè, mà là hạn chế thôi, thằng ma men ạ! Mình nói bạn là bớt hà khắc với chính bản thân mình đi. Lâu lâu hư chút, cũng được. Hãy làm người với nhau, bạn nhé!

🥰 Tôi cảm ơn những người bạn đồng môn của mình.
Mình cảm nhận từng giọt nước mắt của bạn rơi.
Một buổi sáng, anh thấy giọt nước mắt em rơi. Ở La Mappa. Anh không nói gì hết, lẳng lặng đứng dậy, ra quầy bar, lấy hộp khăn giấy, nhẹ nhàng đến bên em, đặt xuống bàn, nhìn em thật trìu mến và mỉm cười. Rồi anh lại nhìn vào đoạn sách đang đọc dở dang. Đoạn, anh ngước nhìn em sau khi đã biết em khóc đã đời, đọc vu vơ một trích dẫn nhỏ trong sách “Nếu không chắc bạn muốn gì, đến cuối cùng, bạn sẽ có được những thứ mà bạn không chắc là bạn có muốn chúng không” (Vex King)
Em vẫn khóc. Anh kệ, vẫn nhâm nhi ly cà phê nhưng lòng cũng rối bời. Bước tới kệ sách, anh lấy một cuốn sổ xinh xắn, đặt vào tay em “tặng cưng. Từ nay, nếu muốn gì, hãy ghi vào đây nhé. Vũ Trụ sẽ lắng nghe em! Hãy tin vào điều đó!”
Em nói, “thầy Ân viết cho em một câu gì đó đi!”
“Chỉ cần cố gắng trở thành phiên bản tốt hơn dù 1% của chính mình so với ngày hôm qua cũng là một điều tuyệt vời rồi em ạ! Anh thực sự tự hào về em!”
Ôm em một cái thật lâu trước khi đưa em lên xe ra sân bay.
…
Em thi xong, thực sự chúng tôi vỡ òa hạnh phúc. Mình nói với em, khi em được xếp vào nhóm của mình. Mình lo lắm. Em có cái tôi. Em có sĩ diện. Em có quá nhiều kiến thức. Em có cả những trải nghiệm hơn mình. Em có cái bất cần ngộ nghĩnh, dễ thương. Mọi người hay hỏi sao mày chơi được với nó hay vậy. Mình ngây thơ dõng dạc một cách rất tự hào, “ủa, đơn giản lắm. Andy tìm thấy Andy trong bản. Bản tìm thấy bản trong Andy! Hết!
Bản là người hi hữu chọn cho mình mùi tinh dầu mình thích. Bản dám nói thẳng với mình về tính cách ẩn sâu trong con người mình.
Bản vẽ ra một khu vườn tính cách của bảy người trong nhóm. Có hoa, có cây, có đất, có nước, có gió, có côn trùng, có hết mọi thứ để tạo thành một vườn trú ngụ bình yên cho trái tim ai đó lạc đường. Đơn giản, tụi mình sinh ra để hoàn thành sứ mệnh của những kẻ “caregivers”
🥰 Tôi xin lỗi. Xin tha thứ cho tôi.
Xin lỗi vì không đi chung với nhau một đoạn đường dài một chút nữa.
Xin lỗi vì phải dừng lại giữa chừng khi mọi thứ còn dang dở, ngổn ngang.
Xin lỗi vì không thể viết tiếp cùng nhau một chương dài hơn trong một hành trình xây dựng sự nghiệp của mười mấy đứa em của anh.
Xin lỗi bản thân vì không đủ mạnh mẽ để vượt qua những thử thách đáng lẽ ra chỉ cần thêm một xíu xiu cố gắng…
Và cuối cùng, mình cũng bỏ cuộc chơi này.
Xin tha thứ. Vì đơn giản, mình nghĩ:
“Gặp dòng nước mạnh mà dũng cảm tiến tới là dũng cảm, gặp dòng nước xiết mà dũng cảm lùi bước là trí tuệ…” (Minh Nguyễn)
Cuộc sống, có những sự lựa chọn. Mà phải là một sự lựa chọn phù hợp. Giống như chúng ta đang đói và muốn tìm một nhà hàng để ăn trưa. Chúng ta có cà-ri, chúng ta cơm tấm, chúng ta có phở, hay hủ tiếu. Và chúng ta có sự lựa chọn.

…
Em đã nhắn tin cho anh sau ngần ấy thời gian trăn trở. Anh không trách gì em hết. Vì anh hiểu được rằng, mọi thứ trên đời này đều có nguyên nhân của nó hết. Anh tôn trọng mọi thứ. Kể cả quyết định bất ngờ của em. Sau đó, có nhiều đêm, trong giấc mơ về em, anh vẫn mỉm cười nhìn em từ phía xa…
Đôi khi, anh muốn nói với em rằng, hãy bớt yêu người khác chút được không. Hãy ích kỷ lên một chút. Hãy yêu lấy bản thân mình chút. Được không!!!
Và đừng quên tha lỗi cho bản thân mình, nữa chứ!
🥰 Tôi yêu bạn!
À quên. Tôi yêu tôi. Tôi yêu bạn!
Không phải vì tôi thương hại bạn đâu. Tôi yêu bạn, đơn giản vì tôi đã yêu bản thân tôi vừa đủ rồi. Rồi sau đó tôi mới chia sẻ cho bạn đó thôi.
Nói vậy, không phải sỉ nhục bạn đâu, nhưng bạn nên nhớ một câu này “bạn không thương bạn, thì hổng có ai thương bạn đâu à nghen!”
Viết cho tháng 11/2021