Ta lướt qua từng ngọn đồi cao thấp, chập chùng.
Ta lê từng bước qua không biết bao nhiêu cái dốc “đờ mờ”.
Ta băng qua từng bờ ruộng mỏng manh.
Ta lướt qua mấy cánh đồng đã khô mùa gặt.
Ta bắt gặp từng gương mặt mệt mỏi, đầy căng thẳng.
Ta mỉm cười với mấy đứa trẻ chăn trâu bên vệ đường, vẫy tay không ngớt vì sao mấy chú chạy nhanh dữ thần vậy.

…
Ta tìm thấy ta trên từng bước chạy, trong từng nhịp thở, trong từng cái quẹt mồ hôi trên trán.
Ta là ta. Giữa bao la núi rừng.
Ta là ta. Giữa mênh mông, không một bóng người.
…
Đôi khi, ta tự hỏi ta: mình chạy vì cái gì?
Đôi khi, ta tự hỏi ta: vì sao ta phải trốn chạy?
Đôi khi, ta lại từ cười mỉa bản thân: chạy hả, đồ điên!
Có người đã bỏ mạng trên rừng, bên suối, hay ở một hẻm núi cheo leo nào đó.
Mày không sợ ạ?

…
SỢ CHỨ! RẤT SỢ NỮA LÀ KHÁC!
Sợ chuột rút.
Sợ hết nước.
Sợ không đủ calories cho vài chục cây trước mặt.
Sợ DNF.
Sợ bóng tối.
Sợ chấn thương.
Sợ cô đơn.
Sợ bản thân không vượt qua giới hạn của bản thân.
Sợ thất bại!!!
SỢ KHÔNG DÁM BẮT ĐẦU (DNS)
…
VẬY CÓ GÌ VUI?
CÓ CHỨ!!
Đó là sự TỰ DO.
Bạn tốn bao nhiêu để có được sự tự do?
30/10/2021
