Mình là đứa rất thích ngắm bình minh lẫn hoàng hôn.
Tĩnh lặng. Yên bình. Chỉ có trời, nước, mây trôi. Tiếng sóng vỗ bờ.
Nằm dài trên bãi cát trắng ở Cầu tàu lịch sử 914, uống một ngụm bia, nhìn mây nước trôi lững lờ.
Bước nhẹ nhàng trên cát, sóng biển nhẹ vỗ về bàn chân.
Đôi lúc nghe tiếng chim gọi bầy.
Thơ thẩn, không nghĩ gì khác ngoài bước đi. Chầm chậm, khoan thai. Sống thật chậm. Hít thở thật chậm.

Bao lâu rồi ta mới sự thở chậm, đông đặc mọi suy nghĩ, gửi nó vào tiếng sóng biển kia.
Bao lâu rồi ta dừng suy nghĩ một phút, hai phút, ba phút để ngước nhìn lên bầu trời. Hoàng hôn. Bình minh. Cảm nhận sự trôi lười biếng của bọn mây kia, bọn gió kia, bọn sóng biển kia.

Khi ta dừng lại, mọi thứ dừng lại. Chờ ta. Không cần vội vã. Không cần tham lam. Không cần sân si. Không cần làm gì cả.
Hãy buông thả tâm tư, giây phút này.
Hãy cho mình 3 phút làm một kẻ hành khất. Là một kẻ lang thang, là một kẻ khùng điên. Và là một kẻ đi săn bình minh. Hay là một kẻ chạy theo hoàng hôn trên biển.

Ta đã đi.
Ta đã đến.
Ta đã về đây.
An yên một cõi.
Bình an một ngày.
Sunrise & sunset chaser.
Viết cho những lần ghé thăm Côn Đảo.
Sài Gòn thứ bảy,
Ngày 28 tháng 8 năm 2021.
Thương,