“…Hoa này là đoá hoa yêu.
Ép trong lòng ta trìu mến
Sẽ không bao giờ quên…”
Phạm Mạnh Cương
Như một lời hứa với bản thân, đã mấy năm nay, mình có thói quen sẽ đi đâu đó một mình vào ngày sinh nhật của mình.
Đó không phải trốn chạy, không phải chán cảnh phồn hoa đô hội. Mà chỉ đơn giản chỉ muốn dành một ngày cho riêng bản thân mình.
Sáng thức dậy khi dân bản đã cặm cụi ra đồng, mình cũng bắt đầu xỏ giày, uống 1 li nước, khởi động và băng qua cánh đồng lúa đương trổ đòng. Mùi thơm của lá mạ, của lúa bay khắp vùng.
Tháng 9 đang sắp qua hết. Thường thì mùa này, bà con đã vào mùa gặt mới. Năm nay nghe nói gieo vụ hơi trễ vì thời tiết bất thường.
Pù Luông thơm mùi lúa.

Pù Luông bình yên của mùa thu xứ núi.
Trở về Pù Luông Glamping Homestay, mượn 1 cái kéo của nhà bếp, lại đi ngược ra bờ ruộng, ngân nga vài câu hát không đầu, không đuôi, cắt vài cành hoa dại, lòng hân hoan, mỉm cười, trong đầu nghĩ đến sẽ cắm hoa thế nào.
Về đến homestay, lấy đại 1 cái li xanh xanh, cắm đại theo ý mình, mang ra cửa sổ, chọn một góc xinh xinh, vừa ngắm vừa mỉm cười như một đứa trẻ được quà. Đêm ấy, không có nến, chỉ có lon bia, hai cái bánh chocopie, một cuộc gọi video xuyên biên giới (Thanh Hoá- Đài Loan-Sài Gòn) để hát bài Chúc Mừng Sanh Nhật.
Đơn giản nhưng không hề buồn.
Mình hay nói với bản thân “disconnected to be connected” là vậy.
Hi vọng tháng 9 năm nay, mình lại có thể đến Pù Luông một lần nữa. Chỉ xin gửi niệm lành vào vũ trụ, mong người lắng nghe được…

Sài Gòn, 04/08/2021