Moutain, Hill, Climbing

Trước muôn trùng sóng bể

Cảm giác bạn khi một mình chơi vơi giữa những con sóng, giữa khoảng không vô tận của “xung quanh ta toàn là nước ei”, giữa những chông chênh của cuộc sống này.
Lúc ấy bạn nghĩ gì?
Một nỗi sợ đâu đó len lén trỗi dậy.
Chân bắt đầu không còn đứng vững như lúc bạn trên bờ.
Tim bắt đầu đập loạn xạ.
Mắt bạn bắt đầu cay xè.
Đầu óc bạn bắt đầu tưởng tượng, trước ta, sau ta, dưới ta có rất nhiều thứ đang chuyển động, chực chờ vồ vập chiếc SUP nhỏ xíu, con người nhỏ xíu, mái chèo nhỏ xíu.
Nỗi sợ lớn dần, đồng nghĩa với con sóng lớn dần.
Phút giây ấy, tôi nghĩ về thứ gì để bớt hoảng sợ?
Tôi đơn giản nghĩ và tôi.
Nghĩ về nụ cười.
Nghĩ về từng câu từng chữ từng giọng luyến láy của cô, của mấy bạn trong lớp khi hát Mantra.
“…Om Namah Shivaya”
“…Om Tryambakam Yajamahe…”
“…Hare Krishna Hare Krishna..”
Bất giác, tôi ngồi xuống, ngân nga. Miệng mỉm cười nhìn từng lớp sóng. Chúng thật no tròn, nhẹ nhàng, lớp lớp, di chuyển đẩy con SUP vào bờ.
Giờ đây, từng mái chèo trở nên nhẹ nhàng, êm ái. Nhìn vào dòng nước, tôi có thể cảm nhận được đàn cá bơi một cách hạnh phúc, an yên dưới kia.
Tấp vào bờ, tôi quay mặt về biển, nghiêng mình thầm cảm ơn.
Cảm ơn vì ai đó đã lắng nghe tôi.
Cảm ơn vì đã mượn sóng đẩy tôi vào bờ.
Cảm ơn.

“…Trước môn trùng sóng bể

Em nghĩ về anh, em

Em nghĩ về biển lớn

Từ nơi nào sóng lên

Sóng bắt đầu từ gió

Gó bắt đầu từ đâu

Em cũng không biết nữa

Khi nào ta yêu nhau…”

(xuân Quỳnh)


Phan Thiết, 21/04/2021

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s