Moutain, Hill, Climbing

[Kí sự Tết Tân Sửu]


Phần 1: Đường về nhà là từ tim ta


27 Tết. Hàng đống thứ pending.
Đóng laptop lúc nữa đêm, quyết định sáng mai đi mua đồ về cúng nhà cửa.
Nấu mâm cơm đơn giản, có canh khổ qua, có đùi gà, có dưa món, có bia, có rượu.
Thắp nén nhang, đọc một bài kinh khấn, nghe một bài chú đại bi. Mỉm cười khép lại một năm đầy sóng gió. Không chỉ riêng bản thân. Mà nhìn xung quanh, thế gian ai cũng khổ. Mỉm cười gạt dòng nước mắt, cầu hết thảy được bình an.
Đêm 28 Tết. Một ý nghĩ điên khùng trổi dậy.
-ĐẠP XE VỀ NHÀ-

Cúng tất niên


Sáng 29 Tết. Thức dậy sớm, thắp nhang, cúng nước, soạn mấy bộ đồ, cột lên xe đạp. Hít thở. Và bắt đầu những vòng xe đầy hào hứng.
30Km đầu rất êm ái và đầy hứng khởi. Ghé Vy làm một li caphe sữa đá, nhìn những khuôn mặt thân quen. Ai cũng thoáng lên một niềm vui dù trán vẫn có vài nếp nhăn. Tết mà, tha thứ cho nhau chút đi, vui một chút đi, anh ngồi kế bên nói qua điện thoại với một chị bạn nào đó.
Thoáng thấy một ánh mắt ngân ngấn lệ, chợt nhanh chóng được che dấu bằng cái ngước lên vờm lá xanh khi bắt gặp ánh mắt tôi. Biết mình hơi bất lịch sự, mình gật đầu chào và nhanh tay với li caphe quay về hướng xa xa.
Bước ra khỏi quán, mình cố nhìn lại chổ đó, nhưng không còn thấy cái bóng dáng ấy nữa. Dắt xe, vội đi nhanh trên làn đường vắng của những ngày cuối năm.
Vừa qua cầu, lốp xe mềm xụm. Ô là la. Dắt bộ gần cây số, không một tiệm sửa xe nào nhận vá. Tất cả đều chỉ sang tiệm kế bên. Bắt đầu hơi hoảng loạn vì chỉ mới đi chưa được 1/2 đường. Nghĩ tới việc gọi taxi 7 chổ trở ngược về SG…
Dắt thêm một đoạn, thấy có một bác đấu chiếc xe oto, lúi húi bày đồ vá xe. Mình bước vào, nhỏ nhẹ “bác vá giúp con cái xe đẹp nha!”
“15k/lỗ, chịu không?”
“Dạ!”
Trong đầu mình nghĩ, mịe 100k con cũng chơi.
Bắt ghế ngồi rung đùi, 10p sau xe ngon lành. “con gửi chú 50k. Chú bơm dùm con bánh trước, tiền thối chú cứ giữ lại nghen! Chào chú con đi!”
Chú nhìn, cười cười.

Vượt qua mấy chục cây cầu lớn nhỏ, nắng như thiêu, xe không quá đông như những ngày cận Tết năm trước.
Vừa đạp, vừa nhẩm theo tiếng nhạc, lâu lâu cười nhẹ với mấy anh xe máy bọc hàng tá thứ trên xe. Vài người nhìn mình tưởng nước ngoài, say hello. Mình gật đầu chào như huê hậu thân thiện dù mệt thấy bà nội.
Có những đoạn vừa dốc, vừa đói, vừa mệt. Tự dưng thấy tức bản thân với cái quyết định ngu ngốc, bốc đồng của mình. Mày có xe mô tô, dọt phát là tới, tội ông tôi cha gì hành xác vậy.
Rồi trấn tỉnh lại, mỉm cười thấy tự hào về bản thân lắm. Trong dòng người tấp nập qua lại trước sau, có được bao nhiêu chiếc xe đạp đang lưu thông trên đường?
Ghé một quán nước ven đường gần Tiền Giang, nơi mà ngày xưa mỗi lần mình và Béo đi xe máy về Tiền Giang hay ghé. Nay chỉ làm cái nhà rất khang trang, khoảng sân phát bằng, rộng thênh thang.
Gặp chỉ, chỉ ngợ ngợ chào. Mình nói, ngày xưa em hay về với một bạn béo béo đó, nhớ chưa.
Rồi chỉ hỏi sao đi một mình, mà còn đi xe đạp nữa.
Mình cười hì hì. Năm sau chế gặp em là em chạy bộ đó nha, nhớ mang nước ra mời em. Hai chị em cười sặc sụa.

Lần đầu tiên trong đời đạp qua cầu Rạch Miễu.
Cảm giác không thể nào quên. Thề luôn!
Nó dài thênh thang. Nó cao miên man. Mình đạp muốn lòi heng. Mình thở còn hơn con chó Annie mình dẫn đi Treking Cực Đông. Nhất quyết không xuống xe. Sống chết không buông cái bàn đạp. Chân bắt đầu run bần bật. Nhứt quyết không bỏ cuộc. Hít thở, trấn tỉnh và lao về phía trước. Tự nhủ thầm “70km mày còn chơi được, huống gì cái dốc này! Cố lên Andy. I know you can do that!”
Từng chiếc xe máy, từng chiếc oto lần lượt lướt qua mình với ánh mắt thương hại, ái ngại. Mình chỉ mỉm cười và đạp.
Sau 10p. Mình cũng lên đỉnh. Dừng xe. Nhìn lại đoạn dốc đã đi qua. Tự cho phép mình hôn bản thân một cái, ôm nó một cái, vỗ vào chiếc xe một cái. Cảm ơn mày!

Về đến nhà lúc hơn 12 giờ khi cả nhà đang ngủ trưa. Con chó nhìn mình sủa khan làm mọi người tỉnh giấc.
Dựng chống xe, lấy ba lô, thưa ba má con mới về. Ổng bả nhìn mình, hỡi ơi!
Không tin vào mắt, ông Sáu hỏi lại cho chắc “Mày về bằng gì?”
Xe đạp, tía!
Tổ cha mày. Dữ dội hen!
Bao xa mậy!?
Có hơn 100km thôi ba!
Mặt ổng có vẻ tối sầm lại…. nhưng ánh mắt tự hào lắm.
Thôi vô, nghỉ ngơi rồi ăn cơm.
Dạ.

3 ngày tết ở quê là những ngày bình yên. Sáng chở má đi chợ, mua bông, rồi ngồi xem thời sự với Ông Sáu, phụ bày biện cúng. Rồi nhậu. Rồi xỏ giày đi chạy bộ.

Ông bà Sáu


Ổng bả nhìn con trai lao vun vút qua mặt mình, vừa cười, vừa lạnh gáy. Không dám nói tiếng nào.
Ổng bả nhìn thấy con trai mình khoẻ mạnh, làm được những điều mà đa số người khác chưa dám làm.
Ổng bả tự hào khi nghe đứa con trai chia sẻ về kế hoạch của năm mới, điều mà nó chưa bao giờ làm.


Thằng con trai cũng tự hào về những gì ổng bả làm cho nó.
Nó cũng biết ơn vì dù có gì đi nữa, ổng bả vẫn là nơi nó tìm về, chui rúc vào, khóc thúc thích mà không bao giờ bị khước từ.
Nó cảm ơn cuộc đời này.
Nó cảm ơn những thăng trầm của một năm đầy mồ hôi và nước mắt.
Nó nhìn lại. Và thầm biết ơn. Thầm nghĩ “có lúc, thở cũng là một đặc ân mà trời phật dành cho chúng ta, mày ạ!”

“…Trở về nhà bên mẹ cha có con sông chảy bên hiên nhà
Có cánh diều đàn em bé thơ thả bay la đà
Những buổi chiều xanh khói bếp, có khoai ngon mẹ ấp lửa vàng
Có em cười ngây ngô sáng vang lên cả khúc sông
Có em cười ngây ngô sáng vang lên tận trời cao…”
(Đen Vâu)
Mùng Một, Tết Tân Sửu, 2021.

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s