Sáng nay chờ boarding sớm, bật bài hát “Những Chuyến Xe Trong Đời”, nhấm nháp vội một ngụm cà phê, thèm cảm giác có ai bên cạnh ngay lúc này…
Chuyến bay xế chiều đưa tôi vào một vùng kí ức, không tên hoặc không gọi được tên. Chuyến đi “unexpected” được chốt trong hai chai bia Bỉ, một chai vang đỏ, 4 li bia Đức và một vòng quay xe đạp gần 35km từ thành Phố Thủ Đức lên thành phố Hồ Chí Minh. Gặp nhau như là một định mệnh nào đó, mình tin vậy.

Xuống sân bay Nội Bài 6pm, mình nhận được tin nhắn “Ân, em book chổ ở tối nay chưa?” Ô, Ơ, là sao chị? Và giờ đó, chỉ vẫn còn đang bay lượn trên bầu trời. Cuối cùng chị em cũng gặp nhau. Chờ xe, mới biết booking khách sạn tối nay bị lỗi. Không sao, chút book lại. Ăn vội một tô phở ngoài sân bay, lên xe Fortuner, bắt đầu một chuyến đi dài lên Thái Nguyên.
Lên trung tâm Thái Nguyên, trời trở lạnh. Có 8 độ chứ nhiêu. Book được cái khách sạn ngay trung tâm. Vứt hành lí xong, bật Tinder (), tắm táp, dạo quanh trung tâm dưới cái lạnh 8 độ. Tìm được một quán nhậu nhỏ nhỏ. Ba chị em quất 1 xuất lòng lợn, rau luộc, vài chai bia cho thoã cơn đói. Về khách sạn mới biết là máy lạnh chứ không phải máy điều hoà hai chiều. Teo là có thiệt. Chị Hương cựa quậy suốt đêm không ngủ được. Sáng ra trong uể oải, ăn sáng, pha trà ngắm Thái Nguyên từ lầu 8 của khách sạn view thẳng xuống…bệnh viện đa khoa tỉnh. Lại lên xe. Nói bác tài tìm siêu thị điện máy mua một cái quạt sưởi. 600k VND. Ghé pharmacy mua miếng dán giữ nhiệt. All done. Chuyến đi dài từ Thái Nguyên lên Cao Bằng trong rôm rả tiếng cười, âm nhạc và hàng đống đồ ăn vặt.

Tiếp tục sự nghiệp tìm chổ ở cho đêm nay. Rút kinh nghiệm xương máu, trước khi book, nhóm gọi lên khách sạn hỏi câu đầu tiên là “khách sạn mình có điều hoà hai chiều không em?” Lướt qua lướt lại, tìm được cái homestay sát hồ Ba Bể. Babe Lakeview Bungalow. Trên đường đi, anh tài ghé một tiệm cơm ven đường, ăn vội món bánh củ chuối, vài ống cơm Lam vùng bắc Kạn. Nó khác với cơm lam mình ăn ở Đà Lạt hay một số vùng tây bắc. Cơm có cả đậu phộng. Nhai vui vui, bùi bùi. Anh tài nói có quýt cũng ngon. Mà thiệt ra chua thấy bà cố luôn.
Quanh co qua những triền núi uốn cong, đầy bụi, một màu xanh mát của Hồ Ba Bể đã lộ diện. Book 1 cái thuyền chỉ có 3 người, lênh đênh trên dòng nước yên tĩnh, ngắm hoàng hôn trôi dần phía xa. Gió, hơi nước, lành lạnh…cảm giác cần ai đó bên cạnh, nắm nhẹ bàn tay đang chực chờ, run rẫy. Xa xa, một đàn cò trắng giật mình khi nghe tiếng máy nổ, bay táng loạn. Làm mình cũng quay về với thực tại. mỉm cười, tay trái nắm chặt tay phải, “ok be to not ok!”.

Xuống bến tàu đi ngược lên thác Đầu Đẳng, nước đổ trắng trời. Nhìn từ xa, thác chia làm mấy tầng, lộn xộn. Nước chạy từ thượng nguồn trong hồ Ba Bể, im ắng, rồi đột nhiên gãy khúc, làm thành một dòng thác giận dữ. Mình nói đùa “trước bão giông, trời quang mây tạnh”. Vào những khúc sông cạn, cá bơi từng đàn. Lâu lâu đi qua một cái vịnh, vẫn có thể thấy được dáng một con thuyền con con, một mái chèo dài, một ông lão (có thể là trung niên nhưng lưng còng”, lướt đi trên dòng sông để bắt cá. Nắng sắp tắt, vạt nắng yếu ớt xuyên qua cánh rừng thưa, như nuốt chửng ông ta. Bất giác nhớ lại câu chuyện người lái đò sông Đà của Nguyễn Tuân. Nói với Hương là cái này mà vác con SUP lên, chill chill phết chị hén.

Check-in khách sạn cũng tờ mờ tối. Xỏ giày, chạy quanh khi núi, băng qua mấy cánh đồng lỏm nhỏm đầy gốc rạ, qua mấy rặng tre, ngắm mấy con trâu nhởn nhơ về chuồng. Khói đốt đồng, thơm mùa trẻ dại, quê hương, quyện với mùi không khí lạnh đặc sệt của vùng Đông Bắc, quấn vào mũi, thở gấp, nhịp tim đập nhanh dần. Dừng lại ở trước một rặng tre, hướng mắt về bờ đê, bóng một người mẹ già (không biết bao tuổi), khệ nệ ôm bó rau hay cỏ về làng. Phía sau là một cháu nhỏ, sụt sịt đầy mũi, vô tư quẹt quẹt và nối gót theo bà. Cái bước chân của buổi chiều tà, cái bước chân của nhọc nhằn, cái bước chân của những tháng ngày cơ cực…Ánh mắt sâu hun hút nhìn vào màn đêm phía trước.
– Bà nhà gần đây không, cháu đưa bà về? Đưa bó đó con mang giúp bà nào.
– Không cần, bà ở trên dốc kia. Con cháu nhà ai khoẻ thế? Nhìn con, bà thấy được vẻ hạnh phúc, bình an.
– Dạ cháu đến chơi thôi. Cháu cũng ở trên kia. Bà đi cẩn thận nhé. Con chào bà ạ.

Bà mỉm cười hiền hoà, chầm chậm bước đi. Dụi dụi vì khói đốt đồng bay vào mắt, nhìn theo con đường bà đi. Nhưng không còn tìm thấy dáng của bà nữa. Cả đứa cháu cũng mất hút theo làn khói mỏng manh kia. Bình yên, nhìn vào hư không, mỉm cười.
Nhìn từ ban công homestay, núi rừng tĩnh mịch. Ăn tối xong, chị Hương pha bình trà, cầm lon bia, nướng cá, nhìn ra hồ. Cảnh vật an yên đến lạ. Chỉ nghe tiếng của núi rừng, của vài loài chim muông, tiếng nhạc jazz du dương, xua đi cái mệt mỏi của một ngày dài di chuyển.
Từ Bắc Kạn, xe rong ruổi đến Cao Bằng, ghé thăm hang Pắc Bó, suối Lê Nin, Núi Các Mác. Suối trong xanh đến bất ngờ. đến khu Bác ngồi dịch sử Đảng và làm bài thơ “Sáng ra bờ suối tối vào hang” thì cũng chạng vạng nên không thăm thú được gì. Mà thiệt ra không có gì để thăm thú cả.

Gặp em Long, dù kết bạn trên Facebook lâu mà chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp em ở Cao Bằng. Được dắt đi ăn Vịt Trời ngon nhứt Cao Bằng, còn bonus thêm một dĩa lòng lợn tại homestay chỉnh chu nhất Cao Bằng. Nhắc tới homestay, Gia Bảo Homestay đúng là tiêu chí làm không vì tiền. Cô chủ rất xinh dù ngoài 50. Tiếp đãi rất nồng hậu. Phòng cửa sau mở ra là cả một vườn hồng đầy màu sắc. Có cả ghế đá, bàn gỗ để uống trà. Đêm ấy, chúng tôi say sưa nhau. Say trong mùi hồng thoang thoảng, mùi hoa bia đằm thắm, mùi chân thành của tình bạn hữu. Và cả dĩa lòng béo ngậy. Và cả tiếng nhạc Jazz của Ella Fitzgerald& Louis Amstrong. Sáng bình yên ở homestay. Chị Hương & Anh Thăng (bạn Hương) ngồi pha trà long tĩnh, thiết quan âm, mình tập yoga. Trinh sắp xếp lại hành lí. Cả bốn ngồi tám chuyện đêm qua vì trễ chuyến bay, về chuyến xe bão táp của T từ HN lên Cao Bằng. Rồi cùng nâng li cầu mọi sự an lành.

Tạm biệt Cao Bằng bằng món bánh cuốn nóng Cô Nguyệt, ăn với măng chua, trái mắt mật và một li cà phê sữa đá ở Nô-A trên bến Bằng Giang. Tạm biệt em Long với cái ôm nồng ấm. Chiếc xe có thêm thành viên, rôm rã đầy tiếng cười, âm nhạc.
Đến Trùng Khánh, ghé hang Ngườm Ngao (Tiger Cave). Bước vào hang, cảm giác mát lạnh rợn người, gợi lại kỉ niệm ngày nào hai đứa nắm tay nhau bước qua con phố dưới cái lạnh chưa tới 10 độ. Anh tháo găng tay, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của em dắt qua cái ngã tư. Em mỉm cười không nói. Sau đó, đến đoạn đường vắng, em khẽ hun lên vành tai và hỏi “vì sao a lại tháo găng tay, không sợ lạnh hay sao?”. “Ngốc à, anh muốn chính hơi ấm bàn tay mình sưởi ấm cho em, chứ không phải nhúm lông trong cái găng ấy!” Rồi hai đứa cọ cọ cái mũi vào nhau, mỉm cười…

Ra khỏi động, mình quyết định ai hỏi mình có nên giới thiệu không. Mình trả lời hơi ba phải là, hãy một lần ghé Quảng Bình, thăm thú các động Tú Làn, hay ghé Động Thiên Đường đi, bạn sẽ thấy Ngườm Ngao nhỏ bé thế nào. Trên đường về, ghé làng đá Khuổi Kỳ (Khuoi Ky Stone Village). Chỉ vỏn vẹn mười mấy căn nhà làm bằng đá, nơi người Tày sinh sống. Làm mình nhớ chuyến đi Nepal ghé thăm làng Tây Tạng sống lưu vong ở Nepal. Nhà nhà đều có một cái hàng rào xếp bằng những tảng đá to nhỏ, đầy màu sắc.
Check-in khách sạn sang chảnh nhất vùng Thác Bản Giốc, Saigon-Ban Gioc resort. Tụi mình cười với nhau “save the best for last!” Khách sạn khá cũ. Sau hai cuộc điện thoại ngã giá, họ cho mình phòng premium, tận lầu 4, view nhìn thác, giá phòng thường. Nghe khá promising. Đến nơi, nhận phòng, ahihi, view bắn đại bác chưa thấy. Nhưng nhìn chung ổn. Tắm táp, hẹn nhau có được một cái điểm rơi đẹp nhất cho chuyến đi tại thác Bản Giốc!

Sau khi băng qua cánh ruộng khô, vài chục cái nhà lợp bằng bạt, loe ngoe mấy hàng nước, qua một cây cầu gỗ bắc ngang qua suối. Thác Bản Giốc hiện ra trước mắt. Mỗi đứa một tay, pha trà, trải thảm, bắc ghế, chụp hình bla bla. Bật tí nhạc chill chill, nhìn dòng người thưa dần thưa dần. Đèn xung quanh nhà mình cũng tất ngấm dần. Đèn anh hàng xóm bắt đầu lên.
Thác Bản Giốc mùa này ít nước. Dòng thưa dần, chia thành từng bậc, ngỗn ngang. Phần đẹp nhất cũng chỉ trơ trọi vài dòng thác chảy cho có, thua cả Datala, nói chi bảy tầng ở Phi Liêng hay cái thác gì quên tên ở Indo mình từng đi. Cuối cùng cũng dọn xuồng về kiếm bữa cơm tối ở nhà hàng Phương Cưu, em Long giới thiệu, và kết thúc một ngày thăm thú bằng vài lon bia Saigon với túi hạt dẻ mua trên đường hồi sáng. “….Đường về nhà là vào tim ta, dẫu có năng hay mưa…”

Ghé Hồ Thang Hen mùa này, cạn không còn miếng nước. Cả đám thuê hai chiếc xe máy, chạy vào Núi Thủng, nơi có 1 đỉnh bị thủng 1 lỗ rất to. Người dân gọi là Núi Mắt Thần. Bình nguyên khu này đẹp mê hồn. Đi qua từng con dốc, nhìn con mắt thần ngày một rõ. Đến gần chân núi là một con suối vắt ngang chảy uốn lượn khắp các dãy núi lân cận. Nói chung vì nó đẹp nên mọi thứ vừa trải nghiệm ở Thác Bản Giốc đều được bỏ qua.

Đi đâu không quan trọng bằng đi với ai. Những chuyến đi không tên, không đặt nhiều áp lực, không đặt nhiều kì vọng luôn là những chuyến đi an yên nhất.
Những con người mình có diễm phúc được gặp, trong những hoàn cảnh không gượng ép, giữa đất trời hiền hoà là những con người đáng yêu nhất.
Những cái hôn, những cái ôm, những cái bắt tay, những lời chào thân ái, nồng nàn, những cử chị rất nhẹ nhàng, kéo cái áo khoác cho em bớt lạnh, cũng là những khoảnh khắc nhớ mãi trong lòng.

Những giọt nước mắt, những giây phút chạnh lòng, của chị, của anh, của em, giữa đất trời hùng vĩ, cho ta thấm thía rằng “ta chỉ là ta giữa đất trời rộng lớn, ta có thá gì những phiến đá triệu năm kia, nằm chơ vơ, không biết phải làm gì khi nhìn thấy thân thể bị xói mòn bởi những dòng nước mát tàn bạo kia…”
Ta cảm thấy biết ơn.
Ta cảm được sự chân thành.
Ta cảm được nguồn năng lượng tích cực.
Cho một chuyến đi trong đời, phía trước.
Ta xin một lần ôm hôn mảnh đất ta đi qua, nâng niu từng phiến đá, trân trọng những khoảnh khắc.
Khoảnh khắc bên nhau.
Khoảnh khắc tay trong tay.
Khoảnh khắc hiển hiện một nụ cười an yên nhất. như đứa trẻ con.
Xin cảm ơn.
Saigon 18.01.2021
