Một năm không dễ dàng. Với chúng ta. Với bản thân mình. Và cả thế giới. Một năm thực sự thiếu ánh sáng của hi vọng. Một năm đáng gọi tên là bất định.
Nhưng, 2020 cũng là một năm khác biệt. Một năm nhìn lại, không nghĩ đến chuyện được-mất, mình thấy được nhiều yêu thương. Dù là gạn đục khơi trong mới có thể tìm thấy nó.
Tháng 09, 2020: “…Mùa hoa sữa rơi tháng chín nồng nàn…”

Tháng 09 nồng nàn thật. Cảm giác mùi hoa sữa nồng nàn trên từng con phố ở Hà Nội. Rong ruổi trên khắp các phố, chạy quanh hồ Gươm, làm mấy bát phở mấy chổ quen. Ra Nê làm một li Negroni trước khi lên Pù Luông ăn sinh nhật một mình.
Pù Luông chào đón mình bằng mấy cơn mưa nhẹ nhẹ. Quấn vội cáo áo khoác mỏng, dạo trên con đường quen thuộc, hai bên lúa mùa này đã trổ đòng đòng, mấy chỗ có cả lúa ngả vàng, thơm một vùng trời. Lần thứ hai trong đời ăn sinh nhật bản thân chốn này, không bánh, không nến, không rượu, chỉ có bốn bề là mây, gió, tiếng côn trùng. Sáng ngủ banh mắt, xong xỏ giầy, kéo lại cái vest nước, chạy lên khu Puluong Retreat nhìn xuống thung lũng như cái lòng chảo, từng bậc thang ruộng lúa trải dài một màu xanh bất tận. Xong, về homestay ăn sáng, giãn cơ rồi lấy kéo ra ngoài ruộng cắt vội mấy cành hoa xuyến chi, lúa, cỏ dại, về cắm thành 1 bình hoa sinh nhật. Tối hôm đó, một mình, mấy chị em trong hội gọi nhau cheers & hát bài Happy Birthday trong màn đêm tĩnh mịch.
Chuyến đi Phi Liêng thác 7 tầng cực kì thú vị cùng 52HZ của thằng đệ. Lần đầu thấy có một thác đẹp mê hồn. Đêm đó, ngủ bên thác, nghe một bài ca róc rách suốt đêm, bonus thấy được một bác râu ria như cái gốc tre, thò đầu vào lều của mình như muốn nói gì đó….
Nha Trang, quay lại một nơi mà mình có nhiều kỉ niệm. Một mình, tất nhiên. Ra đó, quẹt Tinder, gặp một anh cũng khá đàng hoàng…Nhưng sau khi về Sài Gòn, mình xin phép kết thúc mối quan hệ, đơn giản không muốn cảm giác yêu xa khó lắm ai ơi….
Lần đầu tiên tự set-up chụp hình nude.
Lần đầu tiên tham gia một event kết nối của Eagle Group. Cảm giác vui và gắn kết.
Sau một tháng để tóc, mình y chang chú Chế Linh. Sau sanh nhựt, mình quyết định cạo trọc và sẽ không để lại tóc nữa. Thiệt ra là vì mát, dễ chịu. Phần nữa là mình có ước nguyện là ba má khỏe mạnh thôi chứ phải còn là lí do nào khác nữa hết.
Con đường múa cột càng ngày càng thú vị khi khám phá được toàn những thế “ngã rẽ cuộc đời!”
Tháng 09 cứ thế bình yên trôi qua….