Moutain, Hill, Climbing

12 tháng yêu thương-Tháng 07

Một năm không dễ dàng. Với chúng ta. Với bản thân mình. Và cả thế giới. Một năm thực sự thiếu ánh sáng của hi vọng. Một năm đáng gọi tên là bất định. Nhưng, 2020 cũng là một năm khác biệt. Một năm nhìn lại, không nghĩ đến chuyện được-mất, mình thấy được nhiều yêu thương. Dù là gạn đục khơi trong mới có thể tìm thấy nó.

Tháng 7, 2020: “…Ngập tràn lối đi hoa sấu tháng bảy…”

Tháng là tháng chạy giặc với đồng bọn. Hiên ngang bay chiều thứ 6 trong khi biết rằng Đà Nẵng phát hiện 1 case dương tính đầu tiên sau làn sóng thứ 2 của Việt Nam. Bay thẳng đến Đà Nẵng, bắt xe liền ra Hội An trong háo hức, và tâm thế là chỉ nằm ở resort ven biển An Bàng không ló mặt ra đường. Cả nhà vô tư ăn nhậu, quánh bài, yoga, phơi nắng đẩy lùi Covid. Đến cuối ngày thứ bảy thì đầu cầu Sài Gòn dậy sóng với hàng loạt tin nhắn triệu hồi về vì Đà Nẵng và các tỉnh lân cận sẽ bị lock-down. Cũng chưa hoang mang lắm cho đến chiều chủ nhật. Mọi thứ phải đổi hết kế hoạch. Book vé bay về từ Chu Lai, rồi đổi thành private bus sang Quy Nhơn, ở Quy Nhơn sau đó bắt xe lửa từ Quy Nhơn về Saigon. Đúng là chuyến phưu lưu đầy kịch tính & nhờ vậy được thêm một dịp ghé Quy Nhơn bất đắc dĩ. Paid off với rất nhiều món ăn ở Bãi Xép và pizza gỗ của homestay yêu thích tại khu này.

Lần thứ mấy trong năm không nhớ được một lần nữa thử thách scuba diving tại Nha Trang. Một lần khám phá khả năng kiểm soát sợ hãi của con người thiệt là vô tận. Nhớ lần đầu tiên bị quăng xuống biển với cái bình mấy chục kí, rồi phải nhoi lên tàu, khóc thúc thích, chực chờ bỏ cuộc. Lần này thì không. Mãi mãi sẽ là không.

Tháng bảy, một đêm nào đó, con đàn bà yếu đuối lại trỗi dậy. Lang thang một mình trong đêm, uống say khướt say mềm, châm điếu thuốc, nói đúng hơn là hết điếu này sang điếu khác. Khóc nghẹn đến mức không còn nước mắt để khóc. Không biết là chuyện gì. Nhưng nó có lẽ là quan trọng. Một hồi, tự gượng dậy, tự lau nước mắt, tự bắt xe về. Sáng bữa sau vẫn bảnh bao caphe, đi làm.

Đà Lạt chưa bao giờ làm mình thất vọng, dù là nó cũng nát như lòng mình khi đó. hình như lần này lên ĐL là khai trương Erin của chị Ty. Hoa sen cốm ship từ HN vào, bình gốm tự mình chạy ra khu chợ Hoà Bình chọn. May mắn là mọi thứ rất hoà hợp.

Tháng bảy là một lời động viên cho hành trình đu cột thanh xuân của mình. Dù cô vẫn hét, vẫn chửi nhưng lâu lâu cổ vẫn khen cho mình thấy được yêu thương. Có bữa, cổ nói em nằm chiêm bao thấy anh xin nghỉ học, đi định cư nước ngoài theo trai vì VN không cho đám cưới đồng tính. Cô khùng! #12monthsinreview#12mùahoa

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s