Một năm không dễ dàng. Với chúng ta. Với bản thân mình. Và cả thế giới. Một năm thực sự thiếu ánh sáng của hi vọng. Một năm đáng gọi tên là bất định.Nhưng, 2020 cũng là một năm khác biệt. Một năm nhìn lại, không nghĩ đến chuyện được-mất, mình thấy được nhiều yêu thương. Dù là gạn đục khơi trong mới có thể tìm thấy nó.
Tháng 6, 2020: “…Hồ Tây ngát hương, mùa sen tháng sáu…”

Tháng 6 trôi nhanh với các chuyến đi chơi Lý Sơn với đám bạn mới quen nhau từ chuyến cực Đông. Rồi đi An Giang với nhóm Beep Beep, quậy nát thành phố Châu Đốc. Quậy nát cái Victoria Núi Sam.
Mình nói với tụi nó nếu có con, ngoài KALA, KA TƯỜNG, tao sẽ đặt tên 1 đứa là VICTORIA để nhớ ngày chúng ta điên dại bên nhau.
Rồi gặp lại chị Tâm sau lâu lắm ngày xa cách. Hai đứa khùng điên ngồi livestream hát hò cho con Mẽo ờ Taipei nghe. Ôn lại chuyện từ thời tám quánh. Khùng khùng mà vui.
Tháng 6 cũng là tháng tốt nghiệp của lớp múa cột. Mỗi tháng, cô Diệu hung dữ lại cho một bài thử thách giới hạn bản thân. Và như một giấc chiêm bao, cả lớp đều được tốt nghiệp.
Tháng 6, đúng hơn là tháng của sự tái sinh. Đó là lần chạy Dalat Ultra Trail. Khoảnh khắc rớt xuống suối, được đồng bọn kéo đầu lên, rồi lết đến KM 62/70 trong mưa gió, lạnh và đói, và cô độc cho mình một cảm giác như được tái sinh thêm một lần nữa để có cơ hội trưởng thành hơn, yêu thương bản thân và những người đáng được yêu thương hơn. Cái ôm của chị Loan, của chị Ty, Tony, chị Uyên và mấy trăm lời thăm hỏi là một kỉ niệm không bao giờ quên trong niềm vui chạy ultra của mình. nếu hỏi mày có tham gia tiếp không? Mình sẽ nói YES, always!