Một năm không dễ dàng. Với chúng ta. Với bản thân mình. Và cả thế giới. Một năm thực sự thiếu ánh sáng của hi vọng. Một năm đáng gọi tên là bất định.
Nhưng, 2020 cũng là một năm khác biệt. Một năm nhìn lại, không nghĩ đến chuyện được-mất, mình thấy được nhiều yêu thương. Dù là gạn đục khơi trong mới có thể tìm thấy nó.
Tháng 3, 2020: “…Tháng ba bất chợt một ngày, trắng tinh hoa sưa về đây…”
Khởi đầu tháng 03 bằng chuyến đi Côn Đảo một mình. Quyết định lênh đênh trên tàu express từ Hạ Long, Vũng Tàu chứ không bay. Ra vẫn ở chổ Loco Homestay của em Shin dễ thương & hiếu khách. Nhân ngày 08/03, một mình tỏ vẻ đàn ông quất 21KM ủng hộ nữ quyền trong ngày quốc tế phụ nữ với một tâm thế “…Là phụ nữ, dù đêm hôm trước có khóc sưng mắt, đầu tóc rối bù, thì sáng hôm sau vẫn phải xinh đẹp đứng giữa đời. Bất kỳ người phụ nữ nào cũng xứng đáng được sống như một nữ thần, và cuộc đời họ chính là một cuốn tiểu thuyết vĩ đại nhất…” (Tony Buổi Sáng)

Tháng 03, tháng vinh dự được gặp & đi nhậu với mấy người phụ nữ rất thú vị. Khi bạn đi với họ, cầm tay họ, bạn cảm giác rất an yên. Đôi khi mạnh mẽ quá, gặp họ, trái tim bạn mềm nhũn đi, chỉ mún gục đầu lên vai họ mà khóc. Sao mày đàn ông quá Khanh? Sao bà mạnh mẽ quá Thảo. Sao bà kiên cường quá Uyên… Và rất nhiều câu hỏi khác đánh gục cái thằng đàn ông trong con người mình. Đôi lúc, chửi lèm bèm bản thân “Đồ hèn! Đồ thứ đàn bà!” Rồi quay ra nói với tụi nó “Eh, cá mè một lứa nha. Mây tầng nào thì gặp mây tầng đó nha!” Rồi cười!
Tháng 03, không hề lỗi hẹn với Đà Lạt. Chạy route LAAN 35KM cũng anh em đồng run. Sau đó phát hiện bạn của bạn mình cắm sừng bạn mình. Thằng đàn ông trỗi dậy, làm lớn chuyện và hát bài “Hình như em cần vitamin A để cho mình sáng mắt ra!” của Trúc Nhân. Rồi khóc cười với nó, con đàn bà đáng thương. Ừ, tao với mày là bạn mà Ân! Lươn mà chê lịch hả mậy? Rồi nước mắt khép lại một tháng bất chợt một ngày…
#12thangyeuthuong
#12monthsinreview