-Anh-
Sau khi chia tay, mình và anh cắt đứt mọi liên lạc. Mình vẫn âm thầm dõi theo, giúp đỡ anh. Anh sống khoẻ và trên con đường thành đạt.
…
Một ngày đẹp trời hay mưa gió gì đó, anh nhắn tin cho mình:
“Ân, anh muốn em giúp anh một chuyện…
Dạ được, trừ chuyện hai chúng ta quay lại. Anh nói đi!”
Anh muốn bay sang Malaysia để học và thi bằng của LesMills để về Việt Nam dạy cho Cali.
Oki anh.
Đây là thẻ. Đây là tiền mặt. Anh giữ. Về trả lại thẻ cho em là được.
Anh cảm ơn em!
Có gì đâu anh. Dù gì chúng ta vẫn là vợ chồng…”
Sau đó vài tháng, anh nhắn là được nhận vào làm instructor cho Cali. Mình mừng rơi nước mắt. Chúc mừng anh!
Em hài lòng lắm!
Chúc anh mọi sự thuận lợi.
Hai đứa đổ vỡ. Trong giới LGBT, bạn bè có đứa mừng cho mình, có đứa hét vào mặt.
Sao lại break thế, sống với nhau gần 13-14 năm. Mày bị khùng hả Ân.
Chúc mừng mày, thoát nợ!
Mày đi lăng nhăng hả? Hay hắn?
Sao tụi bây bỏ nhau? Không sướng à?!
Dạ, không!
…
Ngày mà mình chính thức nói lời chấm dứt, anh bàng hoàng, không nói nên lời. Mình nhỏ nhẹ nói lời chia tay rồi bước ra cửa của một quán cà phê không nhớ tên.
…
Ngày xưa, Yahoo Messenger còn làm đình đám. Mình là thằng sinh viên năm nhất đại học từ quê lên phố. Phải ở kí túc xá Thủ Đức.
Anh là quản lí của chuỗi cửa hàng điện tử nổi tiếng của Saigon.
Quen nhau qua cyber, rồi gặp mặt nhau ngoài đời.
Chóng vánh.
Tưởng là bèo nước gặp nhau. Rồi thôi.
Anh là người biết quan tâm, nhẹ nhàng, hiểu ý mình.
…
Ngày đó, làm thêm buổi tối ở Highlands Coffee quận 1. Ngày nào, anh cũng chạy từ cầu Tham Lương đến Opera House để chờ mình. Nhiều khi 12 giờ đêm anh vẫn chờ.
Chở về Bình Thạnh, ghé ngang dốc Sương Mù chỗ Hai Bà Trưng để ăn khuya. Mấy chị em bán quán nhìn hai đứa ngưỡng mộ. Nhìn anh húp vội tô hủ tiếu, mồ hôi trán nhễ nhại, nhìn thương. Về đến nhà, nếu vui thì ở lại. Không thì bắt anh chạy ngược về cầu Tham Lương. Giờ nhớ lại, cảm thấy tội lỗi ghê.
Hai đứa dọn về ở chung sau gần 6 tháng “đưa đón nhau”.
Hai đứa cùng đi chung trên một đoạn đường gian khổ dài nhằng. Có hơm chưa lãnh lương, hai đứa chia nhau từng ổ bánh mì, từng vé xe buýt đi làm. Ngày đó, làm nhân sự. Cực như con chó.
…
Rồi những năm về sau là một quãng đường cô độc. Mỗi đứa đi trên một con đường. Và lạc trên chính con đường mình đã chọn.
Xung đột xuất hiện trong tất cả khoảnh khắc của cuộc sống.
Đôi khi, mình nghĩ dùng tiền để đổi lại sự bình yên cho chính bản thân. Hay chết quách cho xong. Ấy cũng nên.
…
Rồi chính thức chia tay. Sau những vật vã, dằn vặt, tự vấn….
Thấm thoát cũng gần 12 năm bên nhau.
Vui ít, buồn nhiều. Hạnh phúc. Khổ đau. Có đủ.
…
Hai hay ba năm sau kể từ ngày chia tay, mình bấm máy gọi anh đi nhậu. Như hai người đàn ông. Khoảnh khắc gặp anh trên tầng thượng của East & West trên Lý Tự Trọng, mình thực sự đau lòng.
Anh già đi hẳn, tiều tuỵ và thiếu sức sống.
Sau khi uống 2 li bia, mình đốt điếu thuốc. Anh nhìn hơi bất ngờ.
Mình trong mắt anh là đứa rất ngoan ngoãn, không bê tha, không ăn chơi, chỉ có làm việc rồi về nhà chăm chó, chăm nhà và chăm anh.
“Em hút thuốc từ khi nào?
Dạ lâu rồi anh?
Giỏi hén?
Dạ bình thường. Hút không, em đốt cho anh?
Oke em!”
Ba tiếng đồng hồ là khoảnh khắc trải lòng.
Của hai thằng đàn ông trưởng thành, vấp ngã và tự thân đứng lên.

Mình nhớ một câu anh nói “em ngày xưa hi sinh cho a quá nhiều rồi. Hãy dành thời gian chăm lo bản thân, gia đình đi em. Hãy tìm người phù hợp nha Ân!”
Mình cũng nói với anh một câu “Anh đừng cố phải thay đổi vì người khác. Anh nên thay đổi cho bản thân mình. Anh hãy là một phiên bản tốt hơn so với chính anh. Của ngày hôm qua! Em luôn dõi theo anh!”
Rồi hai đứa bắt tay, ôm nhau một cái.
Chào nhau.
Đó là một cái ôm xoá hết những bất đồng ngần 10 năm.
Đó là một ôm của hai thằng đàn ông tưng đầu ấp tay gối.
Đó là một cái ôm vẹn tình tròn nghĩa.
Đó là một cái ôm không thù, không oán.
Đó là cái ôm của hai con người.
Cảm ơn ANH!
Viết cho mười mấy năm sống chung với nhau.
“…Dường như trong ta em có điều tuyệt vọng
Dường như trong em ta vẫn đầy hoài mong
Mười năm yêu em cũng sẽ là mãi mãi
Xin em cùng ta hát để nhớ hoài…”
(Trầm Tử Thiêng)