Moutain, Hill, Climbing

[Những người tôi gặp]-Joey

-Anh Khanh-

Đó là một buổi sáng nào đó lâu không nhớ lắm. Nó với cá đầu xù một bên còn bên kia sát rạt. Nhìn y chang Thuỳ Minh VJ. Da ngâm ngâm, đen đen, có vẻ dơ dơ.

Cứ mỗi sáng, mình hay ngồi kế bên nó. Mấy năm. Chắc ngồi Vy cũng được 6 năm hơn từ cái ngày con quỷ Kiều Liên Mỹ dắt mình ra, đẩy mình xuống cái hố nghiện ngập caphe lề đường sang chảnh nhứt nhì ở đất Saigon này. Lần đó, không nhớ rõ lí do gì mà hai đứa nói chuyện với nhau? Hình như mình gọi điện cho bạn, hỏi vụ book vé đi Côn Đảo.

– eh, Dung, mầy tên là Trần Thị Thuỳ Dung?

– em mày là Trần Thị Thuỳ Dương, right?

Nó nhìn qua mình, mắt chớp chớp rồi cắm mặt vô điện thoại.

Xong, nó quay sang hỏi mình, ủa ủa bạn cũng biết Dung & Dương à?

Uh, tụi nó là bạn mình.

Ah, phải con này con này không?

Không.

Thế là hai đứa cắm mặt vào điện thoại tiếp. Đó là lí do hai đứa nói chuyện nhau. Nhạt như nước ốc luộc. Bữa sau, ra caphe, hai đứa lại ngồi sát bên. Rồi bắt đầu tương tác. Rồi bắt đầu biết nó làm gì, yêu đương ai vì sáng nào nó cũng đeo headphone chia động từ với trai. Rồi dắt nhau đi FangClub nhân sinh nhật 1 tuổi. Rồi khùng khùng đi uống bia từ 3 giờ chiều nhân sự kiện hai đứa đều chán đời, cần người tâm sự.

Nó sâu sắc, không hời hợt như cái vẻ bên ngoài bất cần, không quan tâm thế sự. Có một lần xỉn, nắm tay nó. Nhìn nó, nói nó một vài câu mà kể từ đó về sau nó không dám cho mình nắm tay lun. Méo phải tỏ tình nha mấy mợ. mỗi lần xỉn, mình ngoắc nó, nó chửi 1 chập “thôi mày im đi, Mày thôi nói tào trúng tim đen tao đi!, con bitch!”

Nó mạnh mẽ hơn tất cả những anh đàn ông mà mình biết. anh Khanh lực điền! Đi chơi chung, nó là anh cả của nhóm. Chắc không ai dám ức hiếp. Mình hay nói đùa “eh, Jô ì, mày là thằng đàn ông nấp trong cơ thể của một con đàn bà, và yêu một thằng đàn ông khác!”

Nó là thứ “người trong giang hồ” chơi được. Sống vì anh em, chị em bê đê bóng gió, gái thẳng, trai cong. Nhiều khi mình nói với nó “tao mà là đàn bà, tao quyết chết quyết sống để được yêu mày, con choá!”

Và đâu đó, nó vẫn lòi ra là “người đàn bà yếu đuối”, cần một bờ vai để khóc thúc thích. Dù nó chưa hề nói một lời. Nhiều khi, hai đứa ngồi cà phê, cũng không cần nói gì, không cần nhìn nhau, kiểu như hai đứa xa lạ. Nhưng khi cần nhau, đều dẹp hết, chạy đến với nhau.

Ôm nhau cái, cụng li cái, cũng đủ ấm lòng chiến sĩ anh em.

Tặng mày một đoạn thơ hay:

“…Giang hồ tay nải cầm chưa chắc

Hình như ta mới khóc hôm qua

Giang hồ ta chỉ giang hồ vặt

Nghe tiếng cơm sôi cũng nhớ nhà…”

<Phạm Hữu Quang>

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s