Moutain, Hill, Climbing

[Những người tôi gặp]-Ngôi Nhà Nhỏ-


-Ngôi Nhà Nhỏ-
Alo, cho mình gặp Ân, phụ trách khách hàng Unilever. Mình là Thuý, ở Yahoo đây…
Đó là ngày làm việc đầu tiên của mình ở MS. Cũng là cuộc gọi đầu tiên của mẻ cho mình.
Kết thúc cuộc gọi định mệnh đó là một mối tình không đoạn kết của con nhỏ 80 cân với một thằng buedue 49 cân rưỡi.
Cũng gần 9 năm, hình ảnh một đứa lùn lùn mặc cái váy xoà xoà tím rịm hoa sim, đeo cái bông tay to gần bằng cái mặt, đứng trên bục cao present cái “Yahoo Nàng, Yahoo Male Grooming” đầy tự tin trước mấy chục con người.
Nó cũng là ác mộng của mình những ngày cuối tháng.
“…Ân ơi, chị Thuý đây!”
“Lạy mẹ, tui biết goài, cúp máy đi! Để tui tính!”
Vài phút sau, sẽ có một cái email báo số booking cho bả!
Mẻ cũng là đứa dắt mình vào con đường rụ chè, bar biết.
“Ân, ra đây uống vang với chị!
Vang là gì chi, em uống bia hoy!
Ra khu Refinery Hai Bà Trưng nha. Chị chờ!”


5 phút sau mình có mặt. Bả đem ra hai li đỏ chét, thêm phần cold-cut lạnh ngắt. Rồi hai chị em say mèm với vài chai Carbinet Souvinon.
Mẻ cũng là đứa xúi dục mình vác ba lô đi phượt.
Ngày xưa biết mẹ gì phượt phịch gì. Đợt đó, mấy chị em book vé đi Thái. Nhờ có chị Phương làm ở tập đoàn du lịch Ascot nên book được cái khách sạn ngay trung tâm Bangkok giá 50%. Hình như là Holiday Inn ngay khu Siam.


4 mạng mà book có 1 phòng. Nhục dã man. Phải chia làm hai tốp để lên phòng để không bị phát hiện. Đi qua cái hành lang, y chang đi vào động yêu nhền nhện. Vào phòng thì trời ơi, cái phòng nhỏ như cái lỗ mũi. Cả bốn đứa phải trở đầu nằm ngang mới đủ chứa. Mẹ Kanta, Mẹ An, Mẹ Thuý, và mình. Đi vui banh nóc luôn.
Rồi chuyến đi Ninh Thuận cũng hội ngựa, có con Tracy, Hưng, Thảo cũng do bả xúi dục, xách động.
Bả cũng là đứa khóc-cười cùng hạnh phúc lẫn khổ đau của mình. Sinh nhật mình, bả cũng là người tổ chức. Lúc mình chới với nhất, bả là một trong số người sẵn sàng bỏ họp, bỏ làm chạy đến, dang rộng vòng tay ôm mình.


Thậm chí, còn cho hẳn một phòng ở nhà cho mình tá túc luôn.
Mình xem bả như chị gái trong nhà. Lúc mẹ bả mất, hai chị em ôm nhau, không nói nên lời. Chỉ siết chặt bàn tay!
Lúc bả có chuyện vui, bả giấu, mình bực giống như bị phản bội vậy.
Nhưng sau đó cũng thành thật khai báo, nên tha.


Hôm qua, cầm tay bả. Mình nhìn thấy được bả xứng đáng có một hạnh phúc.
Và mình luôn tin bả sẽ có hạnh phúc.
Hạnh phúc của bả kết tinh từ sự cố gắng vượt bậc, một trái tim yêu thương dạt dào, lòng hướng thiện. Và một tinh thần lạc quan đáng ngưỡng mộ.
Hãy Hạnh phúc, chị nhé!
Hạnh phúc là một hành trình, không phải là điểm đến.
Hãy gom nhặt từng khoảnh khắc hạnh phúc trên đường đi.
Bằng một trái tim, cái tâm Bình thường nhất.
Lại đây, tôi ôm bà một cái!

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s