-MÁ PHÚC-
Chúng tôi gặp nhau tình cờ như cơn mưa Sài Gòn trưa nay.
Chỉ còn chưa tới 200 mét nữa là tấp vô quán ăn Hàn Quốc nhỏ xíu xìu xiu ở hẻm 18A Nguyễn Thị Minh Khai thì mưa ập tới. May mà chưa đủ để ướt.
Buổi cơm trưa rôm rả tiếng cười.
Tôi biết má trong một dịp đi Indonesia năm 2015 thông qua bà chị Thuý Chu.
Đợt ấy đi Indo toàn chị em gái, có mình là đực rựa (physical🤪).
Ban đầu bả cũng ngại chấp nhận lắm. Nguyên tắc bả là phải scan profile, kinh nghiệm có phượt phiết gì không, có đủ sức hay không. Blah blah.
Nhưng thông qua sự đảm bảo nặng kí của bà Thuý, mình được kết nạp thành viên vào hội Tưng Tưng Phượt, do bả cầm đầu.
Sau chuyến đi huyền thoại ấy, mình nghiễm nhiên trở thành “bạn hơi thân” của bả! Chắc thân hơn cả con bạn thân giới thiệu mình cho bả.
Cho nên, đừng có dại mà giới thiệu bạn thân của mình cho bạn mình. Có ngày mất luôn hai người bạn.

May quá, chúng tui vẫn chơi thân với nhau cho tới bây giờ. Hờm hờm cũng 5+ năm rồi.
Các lần đi chơi sau, nhiều lúc chỉ hai má con đi với nhau. Nhớ đợt đi Indo mấy năm sau, ở Jarkata, ở khách sạn 5 sao, làm mất mẹ cái ví tiền. May mà bữa trước đã nạp quỹ, không thôi chắc móc mỏ lên. Vậy mà hai má con vẫn quẫy banh nóc.
Lần đó, vi vu khắp nơi, từ Jarkata, Kuta Beach, Ubud, Semiyak. Ở một cái resort tên Blue Karma, hai má con khá là hèn. Không dám gọi thức ăn trỏng, bèn len lén ra convinient store mua rau, trứng về, nữa đim bày ra, lấy cái bình đun nước nóng luộc rau luộc trứng. Nó nổ cái bùm, trứng tan nát. Hai má con nhìn nhau, vừa sợ, vừa cười bò. Rồi lại ngồi uống vang, ăn trứng, nhấm nháp rau soang chảnh.
Rồi chuyến đi Pù Luông nhân ngày sinh nhật thứ bi nhiêu của mình méo nhớ. Má chuẩn bị mọi thứ. Perfect travel-mate. Gọn gàng, chỉnh chu đến từng chi tiết. Từ ăn uống đến hoa sinh nhựt. đến múa sạp mua vui cho con trai.
Chuyến đi thực sự ý nghĩa nhất cho đến bi giờ phải kể đến là lần ở Hàn Quốc.

Má lo tận răng cho mọi người. Di chuyển, chổ ăn chơi. Tất tần tật, tuốt tuồn tụt.
Chỉ có một thứ là bả ko biết đường, hay đi lạc thoai!
Đi vào shopping mall ra, thế nào cũng queo lộn đường.
Nhớ lần đi Indo, bả đi vào mua quần áo hay khăn batik gì đó, mình ngồi ngoài mua caphe. Bả đi ra, auto- quẹo trái. Mình chả buồn gọi, cho bả đi qua hai cái ngã tư. Tần ngần, bả phát hiện ra lộn đường. Lúc đó, mình mới vẫy vẫy tay hú bả. Cho chừa!
Mình rất nể bả ở chổ kiến thức. Uyên bác, có nghiên cứu và chiều sâu.
nói chuyện với bả, mình học được cả một trời kiến thức. Vừa academic lẫn đường phố Sài Gòn hoa lệ này.

Bả thổi hồn vào bằng chính kinh nghiệm sống của bả trong tất cả câu chuyện. Nên nghe quài không chán.
Mình cũng tự tin là cũng có khả năng tiếp chuyện với bả😍. Trên bàn nhậu, lẫn trên đường trekking.
Có nhiều khi hai má con đi nhậu, không cần nói gì, chỉ cần cụng li, nhìn nhau và nhìn mưa lạnh tàn canh cũng đủ rồi.
Đời này, quý lắm mới tìm được viên ngọc vừa già, vừa quý thế. Nên trân trọng.
Bả cho mình một sự nhắc nhở về những người ta gặp trong đời…

“…Không kể là bạn gặp ai, họ đều là những người cần xuất hiện trong đời bạn.
Không có bất cứ ai ngẫu nhiên xuất hiện đường đời của chúng ta. Mỗi một người mà chúng ta gặp gỡ, và có mối liên hệ với chúng ta, đều đại biểu cho một số sự việc. Có lẽ họ cần xuất hiện để dạy cho chúng ta biết điều gì đó, hoặc sẽ giúp đỡ chúng ta nhận ra điều gì đó… (Minh Mẫn-Du Phong)