Moutain, Hill, Climbing

[Những người tôi gặp]-BBKO

[Mượn nhau một đoạn đường]

Đó là Một chuyến đi ý nghĩa. Được quyết định sau khi làm mấy lon bia + mấy li cocktail ở Calmo Tân Cảng.
Rồi thấp thỏm chờ đợi mong đến ngày “đoàn viên”.
Lên xe sau một buổi chè chén thông não với thằng anh về đủ thứ chuyện trên đời này cộng với một cái cú tông xe hú cả hồn khi đang đi grab Bike về nhà, bất thình lình một chú đi phía sau tông vào đít xe, làm bác tài giật mình, ngã nhào xuống đường Mai Chí Thọ.
May mà bác không sao, chỉ trầy tay một xíu.

Hai chữ “bồ cũ/ người yêu cũ” luôn xuất hiện trong suốt chuyến xe đêm dài 6 tiếng đồng hồ.
Hít một hơi thật sâu, dặn lòng, mọi thứ đã qua lâu rồi!
Đà Lạt sáng tinh mơ đón chúng tôi với tiết trời lành lạnh.
Nhớ ngày xưa, hai đứa đi chơi, mình luôn chọn một nơi nào đó khí hậu phải lạnh hay ít nhất là mát.
Tính bản hay nóng khi trời trên 30 độ! Có lần đi chơi ở Tiền Giang, trời nóng quá, bản đâm ra gây sự cãi cọ, thế là hai ngày chỉ ló mặt ra đi ăn, phần còn lại chui vào khách sạn cho …mát.

Cả một ngày thứ bảy lang thang, la cà khắp Đà Lạt. Đi qua những vùng kí ức mà hai đứa từng dành cho nhau. Bằng nụ cười. Và cả những giọt nước mắt.

Có một lần ở La Sapinette, mình bắt bản chờ đến nửa đêm vì trễ chuyến bay do chưa làm xong báo cáo, đành bắt xe Thành Bưởi mò lên trong cắn rứt.
Rồi đợt ở Laan, mình chờ bản cũng đến nửa đêm và tưởng rằng không thể gặp nhau. Bản bắt chuyến bay tối và bị delay đến nửa đêm. Từ trung tâm mà lên đến Laan cũng không có xe nào dám chở lên. May mà năn nỉ được khách sạn lấy xe pick-up mang bản từ phố lên rừng an toàn. Mỗi phút bản di chuyển là mỗi phút lo âu vì đường vào khu Ma Rừng Lữ Quán lúc ấy cực kì nguy hiểm.
Nhìn bản bước ra khỏi xe, mừng rơi nước mắt. Dọn hành lí vào cái cabin nhỏ xíu, vàng ươm, mà nước mắt cứ chực chờ rơi. Tự tay bới cơm, chan canh, gắp miếng cá cho bản ăn, mà lòng hân hoan một niềm vui không tả xiết. Sáng sớm, mở cái cửa sổ nhỏ xíu xiu, nằm ôm nhau nhìn hồ lăn tăn, gợn sóng.

Vào chùa Tàu, quỳ xuống thắp nén nhang, mỉm cười, cuối nhìn ba vị phật trên cao, lòng nhủ thầm, sau ngần ấy thời gian, con cũng có được hoan hỉ mang bản về quỳ bên chân ngài.

Ngày đó, sau khi hai đứa chia tay, lần nào đi Đà Lạt, cũng viếng nơi này, với một con tim tan nát, râm ran khấn mà nấc từng lời. Đến nỗi nhiều lúc sư cô đến gần, mời ra bên hông chùa, rót li nước trà nóng, hiền từ trò chuyện.
Rồi tự mình vượt qua, vẫn đi đến từng chổ đó, nơi hai đứa hay chụp hình, có khi còn len lén hôn nhau.
Đến bây giờ, Mình vẫn rất trân trọng bản vì bản không phải đạo phật nhưng rất kính cẩn quỳ bên mình khi vào viếng chùa.

Buổi tối nồng nàn, ấm cúng với li rượu vang, cá hồi, cá tầm sasimi ở Eros với trận cười sau khi mình tự nhiên phọt nguyên một tràng tiếng anh bài Happy Birthday to You mặc dù đang chơi trò cấm nói tiếng Anh. Làm mất hết mấy chục ngàn tiền ngu.

Dạo quanh chợ Đà Lạt trong cái tiết trời se se lạnh, mình mỉm cười, nghĩ thầm, chắc bản vui lắm đây. Đôi khi chạm tay vào…vai, cảm nhận hơi ấm ngày xưa tràn về. Rồi rụt tay về cho vào túi áo, nhìn vạn vật xung quanh với niềm hân hoa, an lạc.
Ghé vào một quán bar trên đường Phan Đình Phùng, uống một li Margarita trong cái lạnh về đêm thật hoàn hảo.

Mình cảm thấy tự hào vì lần đầu tiên bản chạy cùng mình được 2KM từ nhà ra hồ Xuân Hương và đi bộ cùng bản về lại nhà với chiều dài hơn 7 cây số.
Nhìn những bước chân khó nhọc của bản, thấy thương gì đâu.
Gần 20,000 bước chân của sự cố gắng. Mình luôn đứng phía sau cổ vũ bản! Luôn đi bên cạnh bản. Luôn sẵn sàng đưa tay khi bản cần.
Khoảnh khắc bạn chạm đích cũng là khoảnh khắc mình vui sướng như vừa lập được cái PR trong một giải chạy của Eagle Group vừa rồi ở Vũng Tàu.

Có rất nhiều cái gọi là đấu tranh nội tâm khi viết ra những dòng tâm sự này.
Con em hay hỏi mình, nếu hai người có cơ hội quay lại, anh nghĩ sao?
Thằng em cũng hay hỏi, vì sao anh lại dám đối mặt với ảnh sau nhiều năm hai người không nói một lời nào?
Và còn rất nhiều câu hỏi dành cho mối quan hệ này của hai đứa.

Với mình, bản còn hơn cả một người yêu, người đã từng kề vai sát cánh, đầu ấp, tay gối. Đã từng là cả một trời thương nhớ, không lí gì bây giờ xem nhau như người qua đường, nói chi là kẻ thù của nhau. Mình học được cái này từ người chị mình quý nhất. Chỉ đặt tên nó là “Ứng Xử Văn Minh”.
Đơn giản, mỗi một người đi qua, lướt qua nhau, có thể cày xới lên nhau hay chỉ nhìn nhau rồi biến mất, cũng là duyên hạnh ngộ.
Còn chuyện sau này, xin hãy dành cho nhau câu chúc “tuỳ duyên”.

“…Còn gặp nhau thì hãy cứ cười
Cho tình thêm thắm, ý thêm tươi
Cho hương thêm ngát, đời thêm vị
Cho đẹp lòng nhau hết mọi người.
Còn gặp nhau thì hãy cứ chào
Giữa miền đất rộng với trời cao
Vui câu nhân nghĩa tròn sau trước
Lấy chữ chân tình gửi tặng nhau…”
(Tôn Nữ Hỷ Khương)

Cảm ơn bạn Béo!
Đà Lạt, 04/10/2020

#ADCC

#BBKO

#goodmemorieslastforever

#dayyoumadetheday

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s