Moutain, Hill, Climbing

Viết cho một buổi sáng thanh xuân

Một buổi sáng tháng chín mưa không nặng hạt nhưng cũng đủ làm chùn lòng người khi chiếc Limousine lăn bánh quanh từ Hà Nội-Mai Châu- Pù Luông.

Đi qua từng cánh rừng xanh mướt, đổ từng con dốc, bùi ngùi nhìn cảnh vật xung quanh, lúc gần, lúc xa. Lúc thân quen, đôi khi rất xa lạ.

Pù Luông, chiều mưa, chào đón các cặp đôi trốn khói bụi lên tìm không gian riêng cho mình. Tôi cũng vậy.

Mưa vẫn không ngừng rơi. Mây giăng khắp lối đi. Xuyến chi mùa này ra hoa nhiều, trắng xoá cả một khung trời. Mùi lúa mới trổ đòng đòng quyện vào mùi của đất, của mây, bay thẳng vào phòng. Từ cửa sổ, có thể nhìn thấy mây bay phía đỉnh núi xa xa, tạo thành vô vàn hình thù, đột nhiên theo gió xà vào, ôm ấp từng góc nhà, từng quyển sách trên giường. Mát lạnh. Rồi đôi khi mây dỗi hờn xuyên qua cửa, bay vèo ra đám cỏ bên dưới, tan biến vào hư không.

Nắng lên một chút, chuồn chuồn bay tựa những cánh hoa xoay ở nhà thờ Đức Bà ngày nào mình cùng rảo bước, làm sực nhớ câu “chuồn chuồn bay thấp thì mưa, bay cao thì nắng, bay vừa thì râm”. Mà đúng trời râm râm thật.

Sáng nay, dậy sớm hơn mọi ngày một chút, xếp lại cái chăn ngay ngắn, tự mỉm cười với bản thân một cái rất chân thành, cột lại đôi giày, khoác lên bộ quần áo chạy trail, vest nước, pha một ít nước điện giải, lao ra đường như chú chim được xổ lòng. Sương còn đọng đầy trên mấy tán lá. Hôm qua chắc mưa to, đường ướt và trơn lắm.

Chạy dọc qua con đường bê tông, đổ xuống đường đê ruộng lúa, dang tay quét nhẹ từng khóm lúa đòng đòng cố tìm một mùi hương cũ. Vẫn là hương vị đồng quê. Tần ngần nhìn xa xa, lớp lớp ruộng bậc thang xếp lên nhau, ngay hàng, thẳng lối như một bức tranh. Hít một hơi thật sâu, chạy ngược lên đồi. Băng qua một cánh rừng tre, quyện mùi khói bếp đâu đó từ mấy nhà sàn người dân mở homestay.

Vượt qua một con suối trên con đường lên Pu Luông Retreat, mình nhớ chính xác 2 năm trước mình từng lọ mọ leo từ chân dốc lên đây. Thở như con chó…

Sương giăng ngày càng dày đặc, phủ kín con đường. Băng qua một cái lòng chảo, lúa cũng vừa trổ đòng. Vài ba con người lấp ló, í ới gọi nhau.

Đổ dốc về lại homestay, mưa bắt đầu rả rích.

Thay vội bộ đồ, pha một tách cà phê, tự thưởng cho mình một tô mì. Ngân nga một bài nhạc gì đó của Đen Vâu (hình như là hôm nay trời nhiều mây cực). Mây lại ngấp nghé ngoài cửa sổ.

Xếp lại chậu hoa dại, đặt nó vào cửa sổ, bắc một chiếc ghế mây, đọc thêm vài trang sách, cho mình thêm vài cái thế yoga yêu thích trong một buổi sáng ngọt ngào.

Tự hỏi lòng mình nên viết gì cho một ngày dịu dàng như thế?

Dặn lòng mình, cho dù cuộc sống dẫu có khó khăn đến đâu thì vẫn giữ nụ cười ấm áp cho bản thân, và cho những người ta gặp gỡ.

Dặn lòng mình, luôn biết cảm ơn. Với người, với đời, và với bản thân mình.

Dặn lòng mình, luôn biết ơn.

Dặn lòng mình, luôn sẵn sàng xin lỗi. Dặn lòng mình, cần phải chấp nhận thất bại để một lần nữa học cách lớn khôn.

Dặn lòng mình, luôn yêu kính ba má vì những hi sinh chưa bao giờ đòi hỏi sự báo đáp.

Và hơn hết, dặn lòng mình không bao giờ được lạc mất niềm tin.

Viết cho ngày 20 tháng 09, năm 2020

Pù Luông, Thanh Hoá.

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s