Moutain, Hill, Climbing

Đêm thấy ta là thác đổ

⁃ Alo, thầy hả? Cuối tuần PhiLieng không?

⁃ Đi!

Bắt vội chuyến xe từ Nha Trang về Saigon lúc 10AM, kẹt xe đến tận gần 8PM mới mò tới Saigon. Lọ mọ ăn miếng cơm, xếp vội mấy bộ đồ, thảm yoga, giày trek, mấy bịch protein. Bắt grab bike ra điểm hẹn. Đúng 8:55PM đã đến điểm pickup.

Chuyến đi vượt thác 7 tầng chỉ đơn giản vậy thôi.

Hành trình 300KM khá thoải mái. Lên xe, cười, ngủ, tám. Tờ mờ sáng là đến nhà anh Chiến, gần nhà thờ PhiLieng.

Ngủ vội một tí cho lợi sức, ăn sáng, pack đồ và khởi hành vào thác.

Đoạn đường thiệt ra không hề khó với đứa trâu bò như mình. Chỉ khoảng 5KM là đến gần thác. Khoảng gần 2KM là up & down khó nhai cho mấy bạn mới đi lần đầu.

May mắn là mấy ngày trước mưa không nhiều nên đoạn dốc đứng không mấy khó khăn cho cả đoàn.

Nắng đẹp, trời xanh cao vời vợi ươm thắm cả ngọn đồi phía trước.

Băng qua khúc lộ toàn cỏ đang mùa ra hoa, vàng rực.

Đi vào rừng cà phê, trái đang xanh rờn. Cây cỏ đơm hoa, xanh mát.

Đoạn đường không dài nhưng nhiều ngã rẽ, nếu không để ý, rất dễ bị lạc.

Tầm hơn 1 tiếng, là có thể đến đoạn xuống thác.

Nghe xa xa tiếng nước chảy mát cả lòng.

Đổ dốc rất đứng kèm theo đá rất dễ trượt. Nên mang theo gậy.

Thở phào một cái, đã nhìn thấy thác.

Nói sơ về Thác Phi Liêng: tọa lạc tại xã Phi Liêng huyện, huyện Đam Rông tỉnh Lâm Đồng. Thác cách trung tâm thành phố Đà Lạt khoản 70km về hướng Tây Nam.

Có lẽ đi hơi nhanh, ba đứa ngồi móc mỏ chờ đoàn còn lại gần hơn 45p.

Dựng trại, cất đồ xong, nào mình cùng đi khám phác thác.

Đoạn xuống thác dốc bà cố luôn. Phải mắc dây để mọi người bám dây xuống thác.

Thác cao khoảng 70m, mùa khô nước chảy êm ả trắng xóa như mái tóc dài của người phụ nữ yêu kiều. Nơi đây được bao bọc bởi 4 bức tường cao trùng trùng điệp điệp của núi non, càng khiến cho khung cảnh hùng vĩ, nhưng không kém phần lãng mạn.

Khu vực thác chảy thẳng đứng, không ai dám men vào. Chỉ dám tắm táp ở các tầng dưới. Nước chảy xiết, lạnh! Rất lạnh dù trời giữa trưa nắng chang chang.

Cầm bịch đồ, mon men lên gần tầng cao nhất của thác, tìm một bãi đá phẳng, trải thảm yoga, đầu mụ mị nhớ lại cái flow bà sếp dạy mấy hơm trước. Gió mạnh thốc nguyên đám hơi nước từ dòng nước trên cao đổ xuống, đập vào từng bộ phận cơ thể, mát lạnh. Phóng tầm mắt nhìn xung quanh, ôi mình thật bé nhỏ giữa chốn non bồng này. Bất giác, ước gì mình có thêm đôi cánh, bay lên tận đỉnh thác xem có gì trên đó mà tạo nên một tuyệt tác như thế.

Hít lấy hít để cái không khí vừa lạnh, vừa sạch vào lồng phổi, vừa cảm nhận thế giới bên ngoài trôi thiệt chậm, bình yên đến lạ.

Từng phiến đá đầy rêu thách thức. Mỗi tầng thác cũng không biết sâu bao nhiêu nhưng nhìn có vẻ qua khỏi vai. Nhảy ùm xuống. Kiểu kể từ đó, chim hoạ mi không còn biết hát nữa!

Ngụp lặng trong dòng nước lạnh như băng, lại một lần nữa giống như vừa nín thở, chết đi một giây nào đó trước khi trở lại cuộc sống đời thường.

Tắm táp xong, cả đoàn lên bãi cắm trại, nghỉ ngơi chờ mấy anh nuôi lo đồ ăn tối.

Chúng tôi cắm trại ở một khoảng đất khá rộng rãi. Thoáng, nhìn thẳng xuống thác. Mát rười rười.

Trời bắt đầu mưa.

“… Mưa rừng ơi mưa rừng,

Hạt mưa nhớ ai mưa triền miên

Phải chăng mưa buồn vì tình đời

Mưa sầu vì lòng người duyên kiếp không lâu….”

(Huỳnh Anh)

Mưa mỗi ngày một nặng hạt. và mình cũng chìm trong giấc ngủ xế. An yên.

6PM thức dậy khi mọi thứ cho buổi tối đã sẵn sàng.

Mỗi người một tay, xúm vào bày biện cho buổi tối. Mình cũng thắp vội mấy nụ trầm xung quanh khu hạ trại.

Thực đơn có 4 con gà nướng, heo (ko biết phải rừng hay không), cháo bò nấu ké với team bạn cắm trại kế bên.

Làm hết chai rượu, cả bọn tưng tưng đem đàn đánh chơi cho quên màn đêm.

“… Buồn làm chi em ơi, nắng mưa nào bởi do mình

Tất cả là Thiên Ý, nên tình đành phải dở dang

Xin mang theo kỷ niệm, thêm bao nhiêu nỗi niềm

Theo hoa rơi bên thềm và giữ mãi tận đáy con tim.

(Nguyễn Minh Cường)

Đêm núi rừng, tĩnh mịch. Hoà vào tiếng suối, tiếng đàn ghita, tiếng hát của đoàn văn công tự phát làm vang một góc rừng.

Càng về khuya, trời càng lạnh. Chúng tôi trở về lều. Bật đèn, đọc thêm mấy trang sách “A dog’s purpose” có đoạn Beiley phát hiện thằng Todd bạn của cậu chủ phóng hoả đốt nhà cậu chủ mà Beiley không thể làm gì được, nó bèn lao ra cắn chân Todd đến nỗi phải đi may 8 mũi. Kết quả là cậu chủ phải phóng ra cửa sổ và bị chấn thương chân suốt đời, từ bỏ tất cả các môn thể thao. Tự nhiên nhớ Annie!

Mọi thứ chìm trong giấc ngủ,

Bình yên bao phủ.

Chim muông ngừng hát.

chỉ trừ con thác.

Cứ réo gọi một âm vang không dứt.

Nơi đại ngàn xanh mướt.

Nơi một trời Tây Nguyên yêu thương…

Chắc nó đang réo gọi tên người yêu thương bao năm chưa gặp lại.

Cảm ơn em Tín & 52Hz team.

Viết cho chuyến đi vượt thác

Philieng, 06 Sep 2020

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s