Moutain, Hill, Climbing

Một buổi half marathon ở Núi Dinh

Alo alo, where are you fucking guys? Tiếng mụ Dung vang vang trong điện thoại. Chết mợ, đồng báo thức không hoạt động! 7 P nữa xe tới! Nhanh!

Đó là cách khởi động một ngày thứ bảy nhộn nhịp.

Chỉ kịp rửa mặt, súc miệng, với nhanh cái balo chuẩn bị tối hơm trước. Mang lẹ đôi giày, chạy bộ thêm gần 1KM ra chổ xe đón.

Alehap, lên xe. Thở như choá. xin lỗi rối rít. Nghe mụ chửi thim một trận sướng mồm. Rồi chìa bình cà phê cho mình. Chửi thì chửi nhưng vẫn đem cà phê cho mày nè thằng quỷ.

Cưng ghê nơi.

Gần hai tiếng là tới điểm tập trung. Thấy bảng T.A.C station huyền thoại.

Mọi người ăn vội ít bánh chuối của cô Hiền Đặng chuẩn bị, chu đáo gửi cho đoàn. Yêu gì đâu luôn.

Đoàn chia làm hai nhóm: nhóm đi bộ và nhóm chạy như lên cơn.

Trân và Andy đi chung nhóm sau. Nói nhóm cho oách xà lách, chứ có hai mống thoai.

Hai đứa chọn “Route Vàng” để bắt đầu ngày mới. Toàn là trail, không có miếng đường nhựa nào cả.

Men theo mấy đoạn dốc, chúng tôi đến khu suối đá. Mùa này không có nước. Hay ngày chúng tôi đi trời không mưa nên không lấy làm khó khăn. Bước lên mấy tảng đá gồ ghề, bắt giác, mình rợn mình nhớ lại Đà Lạt!

Bước nhanh, lách qua khu suối đá. Chạy băng qua khu rừng trúc hay le, đan vào nhau nhưng những mái vòm, âm u, không một tia nắng nào dám xuyên qua. Cảnh tượng y chang đợt mình đi trek ở Nepal khi lạc vào một khu rừng nguyên sinh trong khu rừng quốc gia Langtang. Lạnh. Chỉ có tiếng chim, tiếng con ve gọi nhau inh ỏi.

Bắt gặp vài con rắn mối nghe tiếng chân người, chạy hoảng loạn dưới chân. Nghe đồn có rắn. Nghe đồn có ong. Mình chỉ thấy vài cặp chim đen, lông đuôi rất dài, đang trêu ghẹo nhau, chắc chúng sắp làm tình trên tán lá cao cao kia.

Băng qua một hàng cây rất đặc biệt. Thân cây bị rêu phủ lên một vàng nâu. Đứng lại chụp choạt. Rồi rẽ lên đỉnh La Bàn, nghe nói là bãi đáp trực thăng, nhìn thẳng ra Vũng Tàu luôn.

Đẹp. Nhưng nhiều bạn vô ý thức xả rác không ít!

Sau đó downhill xuống, ghé ngang chùa Hang Mai nhưng mặc đồ sếch xi quá không dám ghé vào xin cơm chay.

Hai đứa tha hồ thả dốc miệt mài. Runner cuối tuần xuống đây dập dìu như trẩy hội.

Vừa chạy, vừa nghen Trân tâm sự chuyện đời cô lựu đạn. Nhìu chapter kể ra chắc tan nát. Thôi, chuyện gì ở Dinh, sẽ mãi ở Dinh.

Mình cũng đùa “thầy tao nói dân runner buedue cũng nhiều, sao mày không tìm một người, long bong chi vậy. Chí ít nó cùng một hobby với mài?!”

Quỷ Trân cũng nói, anh thấy bạn quần đỏ chạy qua không, cũng buedue đó.

Ờ, vậy hả???

Tao xỏ giày vào, đeo tai nghe vô, là tắt hết mấy cái gaydar rồi, với lại cắm đầu chạy, có biết ai đâu!

Lo nói chuyện, chạy hố mịe cái route!

Thôi tấp vô chùa làm li sương sa hột é. Thấy một anh gì gì, tuần trước chèo SUP ở Bình Quới. Anh chào mình nhưng mình ú ớ không nhận ra luôn.

Rồi, phải dội ngược lại đường cũ. Ăn tám trăm con dốc.

Muốn lòi bản họng luôn.

Trân nó nói “route 21km này đảm bảo chất nha anh!!!”

Ờ, dm!

Trên đường về lại điểm tập kết, bonus thêm 1 đoạn lạc nữa chứ! Cuối cùng phải lội ra đường nhựa. Nắng hộc gạch.

Hai con điên chạy gần 2Km đường nhựa, mấy anh xe tải chạy ngang cứ ới ới kiểu lên xe a đèo cho một đoạn.

Ấy thì được, đèo thì không cần anh ạ.

Tắm táp xong mới có gần 1PM.

Thôi về lại Saigon thôi.

Núi Dinh đẹp, route quá xuất sắc, nhất là cách mấy bạn đánh dấu marker. nghe nói là công lao của bạn MTB. T.A.C cũng làm quá hay cho việc tạo ra community ở đây.

Cũng không quá xa Saigon, nhưng bình yên và tha hồ hít thở không khí trong lành.

Lần sau đi nữa!

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s