Moutain, Hill, Climbing

-Trên đỉnh Tà Năng ta hát-

Đó là chuyến đi liều lĩnh của tuổi thanh xuân.

Cung đường 35KM dành cho một đoàn bao gồm già, trẻ, lớn bé.

Đêm khuya hôm ấy chúng tôi lên xe tiến về Tà Năng. Sáng hôm sau được xe công nông chở vô điểm tập kết là “ngôi nhà trên thảo nguyên” có giàn hoa giấy xinh xinh.

Háo hức, vì lần đầu làm chuyện ấy.

Sợ, vì trời ơi rủa nó lật xe…chắc vui. Giờ mà mỗi lần đi xe công nông ở Kala, mình lại mỉm cười nhẹ nhẹ.

Hành trình lầy lội, băng qua những thảm cỏ xanh ngắt, kéo dài vô tận cho đến khi chúng hoà vào cánh rừng nguyên sinh.

Có lúc, mãi đi, lúc ngước mắt nhìn lên. Trời má! Dốc đờ mờ nữa hả?!

Dốc chồng dốc, thở dốc tiếp thở hồng hộc như vừa ahihi xong. 💁🏿‍♀️

Vừa đi, vừa thủ dâm tinh thần “ok, ai cũng có những con dốc cần phải vượt qua!”

cả đoàn dừng lại ăn trưa trên một cái đỉnh đồi khá cao.

Xung quanh, ve kêu như trống đánh, rát cả tai. Gió thổi, quyện với tiếng ve đẩy lên không trung, quện vào mây, đặc sệt.

Ngả người xuống balo, nhắm mắt ngẫm về thứ gì đó. Rất bình yên.

Đoạn đường phía sau là cực hình cho bọn trẻ con. Hiếu động, phí sức lúc dạo đầu, giờ nó tỉ tê, mếu máo, đòi ra…khỏi rừng.

Porter cũng mệt mỏi chìu theo tụi nó.

….

Hạ trại lúc hoàng hôn vừa xuống. Ráng chiều đỏ thẫm như máu bao trùm nguyên cái bình nguyên.

Từng cánh tay chung nhau dựng lều, lấy nước nấu ăn, chặt cây làm lửa trại….mỗi người một việc. Mệt, nhưng ai cũng mỉm cười.

Đêm ấy, chúng tôi ngủ với nhau bên ánh lửa bập bùng.

Đêm ấy, chúng tôi cùng nhau hát vài bài không tên.

Đêm ấy, chúng tôi cảm nhận hơi thở của núi rừng.

Những vì sao vẫn lấp lánh trên kia, xa xa…méo biết tên nó là. ừ cũng không quan trọng.

Tiếng cho sủa vang vang giữa cái màn đêm tĩnh mịch.

và cả tiếng xè đêm của một vài thành viên trong đoàn.

Tất cả tạo nên một đêm khó quên.

Bình minh Tà Năng đẹp. Không biết phải so sánh với cái gì cho vừa.

nó khiến ta cảm thấy phơi phới, tràn đầy nhựa sống. cho một ngày gian nan phía trước.

Bưng từng bát mì cho bữa sáng, làm ly caphe, ai cũng mỉm cười hạnh phúc.

Dù biết phía trước vẫn là một chặng đường dài…

Gần cuối ngày thì thành viên cuối cùng cũng được xe ôm hốt ra đưa lên tận xe.

Kết thúc một chuyến campaign đầu đời đáng nhớ.

Và trong lúc len lỏi qua cánh rừng già, mình thỏ thẻ với bản thân “…như đứa con lạc bầy, rong chơi cuối trời, rồi đến khi mỏi gối chùn chân, muốn quay lại tìm mái nhà xưa, ôm chân má mà khóc như ngày nào còn thơ dại…Rừng già khoan dung như tấm lòng của má, ôm ấp con vào lòng, không một lời than trách…”

Saigon, 21•05.2020

(viết cho chuyến đi Tà Năng, 11•06•2016)

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s