Moutain, Hill, Climbing

-Người ta đi miết rồi thành đường- There’s a will, there’s a way

Rong ruổi từ Koh Tao về Việt Nam, nghỉ ngơi chút lại leo lên xe Phương Trang ra Phan Thiết vào một chiều mưa gió bão bùng của những ngày cuối tháng 5.

Nhục vì xuống lộn trạm:).

Homestay Cô Tư có 2 chỗ. Nhà xe vứt mình tuốt ở Trần Phú khu phố Tây. Bàng hoàng chợt tỉnh cơn mê, hoang mang nan nỉ nhà xe chở dzìa!

Cuối cùng cũng về được homestay với cái bụng đói meo. Vứt vội đồ đạc, chạy ra cái quán cóc kế bên làm dĩa bánh xèo Phan Thiết ngắm mưa.

Homestay trước cửa có cái giàn hoa giấy dễ thương muốn xĩu luôn.

Bất ngờ nhất là sáng sớm thức dậy, lọ mọ kéo vali voàng choé ra chụp chọt, phát hiện thấy cái tổ chim con con treo lơ lửng. Tự nhiên thấy cuộc sống đẹp như một tổ chim!

Kéo vội vali ra cảng, check in lên tàu cao tốc Phú Quý Express, lòng khá ư là bổi hổi bồi hồi như mới làm chuyện ấy.

Tàu đẹp, khang trang, không chộn rộn như tàu chợ (chắc hên).

Chỗ ngồi khá thoải mái, lâu lâu nghe vài âm thanh nôn mửa mà dạ cũng xốn xang. giờ thì nó không còn lãng mạn nữa rồi.

Quyết định thoát li và lên boong tàu chill chill. Mấy tiếng lênh đênh, mình bất giác nghĩ “ố đệch, đời mình có khác méo gì con tàu đâu ta?” Rồi chợt buồn nôn khi deep-dive dòng suy nghĩ. nên thoai, cắt diễn và chuyển cảnh.

Sóng vẫn đánh vào mạn tàu, tàu vẫn đi không hề nao núng.

Tiếng nôn thốc nôn tháo vẫn đôi khi vang vang lên tận boong sau.

Mình vẫn nôn nao nghĩ gì giờ không nhớ nữa.

Trưa muộn, tàu cập cảng Phú Quý, cảnh xôn xao, người người chạy khỏi tàu như cảnh trong film Thuyền Nhân. Mình ung dung, chỉnh lại áo, đeo balo, xách vali lên bờ, làm li nước mía ngọt như lời nói chào mời của chị cho thuê xe.

Phú Quý hết sức bình dị, như tấm lòng của má sáu, hết sức đôn hậu, nồng nàn.

Phú Quý cũng nóng như cái lò lửa, như cái nhà trọ mà 10 năm trước mình thuê, không có cái quạt, không có cái máy lạnh nào giúp được.

một buổi chiều ở bãi đá Phú Quý, gần trạm điện gió

Homestay của anh gì không nhớ tên thiệt ra là 1 quán caphe gia đình + gian nhà cấp 4 phía sau ngăn ra thành dorm.

À, Quán cafe Thiên Sứ (Hai Bà Trưng)

Mình bao hết.

Ảnh nói, “chú em lên nghỉ ngơi, rồi xuống caphe, cần xe thì hú, uống bia thì gọi, quánh bida lỗ thì qua kế bên!”

Rồi hai ngày thênh thang từ xã này sang xã khác, bãi này sang bãi khác, phơi mông cho đen, phơi thân cho dày, ăn cho ngập mặt.

Biển Phú Quý không đẹp như Nha Trang. Nhưng bãi biển ngắm từ xa đẹp 1 cách ma mị. Chắc do cấu trúc đá của nó. Đen, óng ánh, hình như giống Phú Yên hay Bromo của Indo. Chắc hình thành do núi lửa phun trào hay sao á. Nghe mấy anh dân chài rám nắng, ngực nhấp nhô, ngon muốn cạp nói vại.

vừa nghe, vừa tưởng tưởng nếu lỡ mình cắn cái, chắc tương tư suốt đời. Nên thoai. Tha anh í!!!

Phú Quý đêm về như bãi tha ma! Sợ chết luôn. Không dám ngủ.

Lân la xuống ngồi caphe, uống bia với a chủ.

2lon, 5lon, rồi gần nữa két….

Nữa đim, đi ngủ trong cơn say…..

Hai ngày 2 đêm cho một nụ hôn Phú Quý.

Rồi cái gì cũng tàn, cuộc vui cũng rứa.

Lên tàu, ôm anh chủ homestay, trao cái cuối đầu cảm ơn với chị vợ anh, vuốt đầu thằng nhóc con ảnh.

Nhịp tàu vẫn vội vã, tiếng hò kéo pháo vẫn vang vang, lòng mình cũng xốn xang như phút ban đầu….

Mình thấy cuộc sống cứ trôi bềnh bồng, lâu lâu ói ỉa một cái cho biết cuộc sống ngoài mùi thơm của BVLGARI Men in Black nó còn có mùi cồn trộn thức ăn lên men.

Cứ ngỡ là hôm qua.

Saigon những ngày tháng 5, 2020

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s