“…Nếu ai hỏi vì sao quê hương chúng ta nhiều ngói mới
Rằng, có đắng cay nên chừ mới có ngọt bùi
Nếu ai hỏi vì sao quê hương chúng ta đồng lúa tốt
Có nhớ những ngày cơ cực tối tăm ngày xưa
Quảng Bình (Khoan khoan hò khoan)
bao mến thương (Khoan khoan hò khoan)…”
Quảng Bình, lần đến đầu tiên, bị rù quến của con nhỏ bạn thân đi 1 tour Tú Làn 4 hay 3 gì đó. 15 chịu nhân ngày sinh nhựt của nó.
May mắn, tour chỉ coá 2 người. Đi theo là 1 anh guide chính, 1 anh porter và mấy anh bếp.

Hai đứa nhỏ con, nhanh nhẹn, không bánh bèo nên chủ yếu là rượt mấy anh trong tour chứ thông thường là khách bị mấy ảnh dí đi thiếu điều muốn tuột quần.
Đi từ sáng sớm, trèo lên, tuột xuống bao con dốc, mặt hai đứa vẫn hớn ha hớn hở.
Mới coa chưa tới 11:30, đã được ăn trưa!

Hai đứa ngỡ ngàng. Mấy anh bày biện đồ ăn, bánh mì, chuối, xoài, xúc xích, đủ món. Ăn lấy sức đi anh chị, chiều đi cực lắm đó!!
Chiều đó, được đi vô hang. Hang động đẹp. Thạch nhũ đẹp đến nghẹn ngào luôn. Đúng là tạo hoá có những bàn tay vô hình phù phép thành những hình thù, nào là bàn tay phật, con thỏ, con nai, đủ các loại.

Đi qua từng hình thù thạch nhũ khác nhau, hai đứa mắt tròn mắt dẹc nhìn nhau.
Lội qua một dòng sông trong hang. Con bạn mình rất enjoy. Còn mình thì cả một trời sụp đổ. Nước rất lạnh. Vì nó tụ thành từ nước chạy qua đá, rồi nước mưa ngưng động trong cái hang quanh năm không có miếng ánh sáng mặt trời.

Mỗi đứa được phát 1 cái bọc để bỏ đồ vào, ôm trong người, vừa bảo quản, vừa làm cái phao. Mình quéo. Một phần là sợ bóng tối. Một phần là vì nước quá lạnh. Phần lớn là sợ xa xăm. Bơi được 2-3m, chân bắt đầu tê, không tài nào đập nước được. Tay ôm cái túi, tay kia ra sức bơi. Địu mợ, nó không đi. Nó không đi! Trời ơi!!! Mỹ, mày lại kéo tao coi! Anh, anh lôi em đi.

Cả thế giới im lặng với sự cầu cứu bất lực của mình.
Tại sao, mấy người đi trước tôi! Chờ tôi với!!!
Mình ghét bóng tối! Mình ghét cái lạnh ở đây!
Ngước mắt về phía trước, thấy mập mờ có vài bàn tay vẫy vẫy. Trời địu, gì nữa!!!!!
Thở! Thở Ân!
Bình tĩnh! Bình tĩnh!
Nhắm mắt, lấy lại tinh thần. Lấy tay, vuốt mặt, thở một hơi dài. Bắt đầu sải mạnh cánh tay. Đập mạnh cái chân.
Thấy mình tiến về phía trước! Bravo.
Mấy phút sau, tàu đã cập bến.
Anh guide bắt lấy tay, ôm cái túi. Mình hót mạnh đẩy người lên bờ. Chửi thầm một câu!!!! Phew!
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến mình đi học Scuba Diving sau này!
Khi bạn ở một nơi mà tầm nhìn xa có vài mét, làm sao bạn sống sót, đặc biệt là dưới mặt nước biển gần 20 mét! Đó là kiểm soát chính bản thân mình.
Làm tình làm tội ở con sông dài chừng 15m, hai đứa chui tọt vào cái hang khác. Chơi trò đu dây qua núi. Mấy anh guide thắt đai an toàn, dặn kĩ phải đi thế này, thế kia.
Mình bình thản đi dây trên không, chả có vấn đề gì. Chuyên môn mà. Còn con bạn. Mịe, quả gì mà cay cay thế, xin thưa rằng quả báo đó coan!
Nó bò qua trong tuyệt dzọng!! Cho mày chừa! Méo chịu lôi tao qua sông!!!!
Đêm hạ trại đầu tiên ở bờ sông, view thẳng vào cái cửa động siêu lung linh.

Vứt đồ vào trại, hai đứa đi bơi, chèo thuyền. Mấy anh guide & bếp tay liến thoắn làm đồ ăn. Chưa tới 30p là cơm nước xong xuôi. Chờ hai đứa xực mà thôi. Bữa cơm đầy đủ dưỡng chất, có cơm, có cá, có thịt, có rau, có Coca, có bia! Perfect, anh ới!
Ăn xong, ra đống lửa đốt sẳn phía ngoài, hơ tay hơ chân, chill chill giữa rừng, mà không mình đang ở đâu.
Chỉ nghe tiếng lách tách của củi mưa hồi chiều làm cho ướt mẹp. Khói bốc lên, hoà vào gió thành những hình thù siêu tưởng tưởng. Bật một bài hát bolero, hay ascoutic. Nhâm nhi điếu thuốc, làm chung rượu với mấy anh làm bếp. Soang phải nói!
Uống xong, khà một cái, vỗ đùi bập bạch bạch, ngon quá anh ơi.
Sáng hôm sau, hai đứa cùng anh guide lên đường trek. Cung trek này không quá nặng. Uphill & downhill không quá dốc. Nhưng cũng hơi chua với ai chưa từng đi trek. Nên khuyến cáo đọc kĩ lịch trình trước khi tham gia, nếu không đừng khóc hận, chửi ban tổ chức😜.
Đường lầy lội khi mưa xuống. Bùn quện vào giày, vào quần, vào áo. Té lạch bạch.
Chúng tôi băng qua những đoạn bằng phẳng nhất của hành trình. Bình nguyên xanh mướt, vài con trâu chụm đầu uống nước trong mấy cái vũng nước tù, nhìn mấy đứa, ngơ ngác.

Ngồi nghỉ trưa, ăn vội mấy lát sandwich, nghỉ ngơi xíu, lại lên đường.
Băng qua mấy dải đá dài vô tận.
Lúc ấy, mình nhớ chuyến đi Nepan cùng đồng bọn. Nhớ cái lạnh, nhớ cái cheo leo khi cả bọn đi trong sương mù, chênh vênh bên vách núi. Mây nặng nề trôi qua vai, qua tay, vuốt ve vào từng kẻ tóc. Sương lạnh. Trời âm u. vách đá cheo leo. Đi sát vào nhau, í ới!
Hay lúc downhill, mưa quá nặng hạt nhưng vượt qua mấy km đá trứng, không chân. Lắc lư, lơ đãng một chút, là trượt sấp mặt.
Chiều xuống, hạ trại ở bên suối. Hình như là Hang Tiên.
Mấy anh gọi mình lại, có vẻ bí mật. Hôm nay mình tổ chức sinh nhật cho em ấy nha. Em dắt nó qua bên cái hồ bên kia tắm đi. Để tụi anh lo.
Hai đứa đi tắm ở cái hồ sâu dã man. Sau này mới biết nó sau gần chục mét.
Cũng mém chết ở đó.
Đang bơi, nước cuốn & đẩy vào dòng nước xiết, đẩy người rơi tỏm xuống cái khe bên dưới. Hoảng loạn không biết bám vào đâu. Đá trơn, toàn đá tảng. Trượt chân. Chiếc dép tuột khỏi chân, trôi mẹ mất tiêu. Tay quơ quào bám vào một nhánh cây. Bặc. Đứt nguyên cái nhánh cây. Bám vào tảng đá nhỏ. Chân va vào một tảng đá khác. Lấy sức bình sinh nhét cái chân có dép còn lại vào một hẻm đá, buông hết toàn thân cho nước trôi tạo thành một vòng tròn. Vừa đủ, hai tai bơi qua bám vào tảng đá. Ôm chặt, rút chân xuôi theo dòng nước. Lách người qua một bên tránh dòng nước xiết, thoát thân. Con quỷ con bạn tưởng mình đang nô đùa trong dòng nước xiết. Vỗ tay hoan hô! Mãi sau này kể nó mới lạnh người.

Bữa tiệc sẵn sàng. Anh bếp vác từ xuôi lên chai rượu vang xịn xò. Không hoa, ảnh ngắt mấy cành hoa cứt lợn, mấy cành hoa dại không tên, thêm vài cái lá. kết thành bó hoa sanh nhựt đầy màu sắc. Bánh sanh nhựt được gom từ mấy hộp chocopie xong cắm mấy cây đèn cầy đi rừng.
Thực đơn quá trời phong phú: bò, gà, rau rừng, dưa hấu, chuối. Nói chung save da best for last night.

Đêm đó, chúng tôi say.
Say vì sự chân thành của các anh.
Say vì sự chu đáo của từng người trong đoàn.
Say vì mình vừa thoát chết trong gang tấc.
Đêm đó, chúng tôi hát vang bài ca chiến thắng. Của niềm hân hoan, của tình bạn gần 10 năm.
Nhiều lần sau đó, mình đến Quảng Bình, đến Phong Nha, ngồi nhâm nhi li caphe, chai bia bên dòng sông Sơn, hay chạy bộ lòng vòng qua mấy cánh đồng của huyện Bố Trạch.

Đi qua khu Chày Lập Farm, tống ba trên chiếc xe honda vì giữa đường xe hư. Chơi mấy trò điên điên ở suối Mooc, hay chụp chọt ở Động Thiên Đường….

Quảng Bình vẫn thế.
Nước con sông Son vẫn thế.
Người chèo đò vớt rong người còn người mất.
Hai vợ chồng bác lái đò ở bến đò thôn Trằm Mé nay đã già hơn xưa. Lâu lâu, mấy đứa cháu, vừa chăn bò, vừa phụ chèo đò đưa khách qua sông mà không thu phí.

Người ta, đi đâu rồi cũng trở về. Nhưng liệu rằng nước Sông Son trôi đi muôn hướng, còn giữ được màu của nó.
Liệu rằng, khi ta lớn lên, ta còn giữ được lòng mình.

Viết cho chuyến đi về Quảng Bình ta ơi.
An Giang, 14/06/2020
để gửi cho cái clip t bơi bơi còn m bị nước cuốn :)))))
LikeLike
yeah!
LikeLike