Rời cuộc họp, tất tả bắt grab qua catch up với em dù chưa được 60 phút.
Em nói em bị lost.
Lòng mình cũng chạnh. Chiều muộn, con đường Hàn Thuyên rợp nắng, chiếu qua mấy hàng me. Phố cũng vội vã, tất bật vì tan ca.
Tiếng còi xe inh ỏi, chẳng biết bấm để làm gì.
Anh kể em nghe về tháng ngày burnt-out của anh. Có những buổi tối nát rượu, đi ngang cầu Sài Gòn, anh trộm nghĩ, mình dừng xe, rồi gieo mình xuống, 90% là job to be done.
Rồi thì sao. Easy ending, em nhỉ!
Rồi anh lại nghĩ, nhiều thứ trên vai quá, nhiều kì vọng quá, nhiều KPIs quá, mà mình thì chưa làm được gì hết. Kết thúc nhạt quá em nhỉ.
Thế là a dắt xe, rồ ga, chạy tiếp đến ngấp nghé 40 tuổi rồi đó em.
Ghê chưa!

Em nói là em muốn vị trí planning director! Ok cool quá. Nhưng em sợ. Ừ, honestly anh cũng sợ lắm.
Vậy thì sao em không chọn vị trí thấp hơn chút, planning manager, vẽ ra cái negotiation roadmap cho vị trí cao hơn. Fulfill hết mấy cái KPIs rồi deal lại vị trí đó.
Trong cơn cuồng phong, mình không expect là gió chuyển hướng, vậy đâm đầu vào làm chó gì e nhỉ. Trong khi mình có thể thay đổi hướng đi của con tàu mà. Mắc gì biết failed mà đâm đầu máu vào hi sinh vô ích em nhỉ.
“…Gặp dòng nước mạnh mà dũng cảm tiến tới là dũng cảm, còn gặp dòng nước xiết mà dũng cảm lùi bước lại là trí tuệ.
Con người quý ở chỗ biết tự nhìn ra, rõ ràng biết kết quả, rõ ràng biết đối với bản thân sẽ không có kết quả, thì không bằng buông tay, không bằng từ bỏ. Quan trọng không phải là để thân thể không phải chịu cái khổ bôn ba nữa, mà là để tâm mình không bị hành hạ nữa…” (trích trong Hạnh phúc nhớ đến bạn rồi)

Em nói em bị depressed. Ờ đệt, đời này ai không bị em. Garmin có bữa bảo anh, hey Andy, relax đi, stress mày lên 90 rồi kìa, dễ bị stroke lắm đó.
Anh share với em 1 câu mà một sư cô từng nói với anh trong một chuyến thiện nguyện ở Đồng Nai. Đại ý là “thở cũng là một phước báu”. Em đang hít vào thở ra rất tốt, hãy nghĩ tới những người đang gắn trong người nguyên bộ máy thở, hay mấy bé bị xương thủy tinh, họ chỉ mòn muốn một lần trong đời được bước một bước chân đầu tiên….
Hãy nghĩ tới chuyện stress xuống bằng 0. Thì sao em nhỉ?
Em bảo mình rớt xuống vực, chạm đáy.
Uhm, ai mà không chạm đáy em ơi.
Em thấy đồ thì hình sin hay điện tâm đồ không. Nếu flat thì mình chết mẹ nó rồi.
Em đi ra đường, có bao giờ thấy nó bằng phẳng không em? Đó mới là cuộc sống sống động.
Em cảm giác quá nhiều điều tiêu cực. Em sống mãi, bao vây mãi trong tích cực. Đó là cuộc sống ở wonderland á em ơi.

Anh kể em nghe về những vòng tròn cuộc sống. Vòng tròn tích-tiêu-cực như hai mặt của đồng tiền. Nhưng làm gì làm, hãy duy trì cảm xúc tích cực.
Em hỏi làm thế nào?
Thể thao, move your ass.
Tham vấn bởi chuyên gia.
Gặp gỡ những người có tần số tích cực cao hơn mình.
Bớt giao du với những nguồn năng lượng tiêu cực.
Chăm sóc bản thân mình.
Làm thiện nguyện.
Đi vào rừng
…
Anh luôn khuyên em, hãy làm mình đổ mồ hôi. Make you sweat! Đó là cách most powerful & healthy and not costly.

Nhốt mình trong phòng gym 5-7 tiếng nếu có signal của tiêu cực. Đốt cháy mỡ cũng là một cách thiêu rụi cảm giác tiêu cực.
Sống. Hãy sống rực rỡ.
Sống. Hãy sống có nghĩa. Ít nhất với bản thân mình.
Đừng cho phép bản thân chà đạp cảm xúc của chính mình.
Mình ko thương mình, chó nó cũng không ưa mình.
Thân & Thương,
Sài Gòn, 07/02/2023