
Có một dạo, mình rất ghét bản thân mình. Lúc nào cũng có một cảm giác chán ghét và không tiếp nhận bản thân, nói chi đến chấp nhận, thấu hiểu và thương bản thân mình.
Hầu như mọi việc xảy ra, bản thân đều đem chính bản thân ra đấu tố, dằn xé. Mẻ đầu, sứt trán.
Bạn có bao giờ rơi vào cảm giác này không?
Nếu chưa, bạn thật may mắn hơn mình rồi đó.
Nếu có, và đã vượt qua, hãy tự thưởng cho mình một lời khen nhé.

Trưa nay, khi ngồi ăn vịt nấu chao ở hẻm Lý Tự Trọng, Cần Thơ với bé Nhiều, hai anh em nói về sự tiếp nhận. Trùng hợp thay, tối hôm trước mình hỏi Nhiều & Như về “05 stages of grief” (tạm dịch 05 ải của sự tiếc thương), có một giai đoạn cao hơn sự tiếp nhận, là sự chấp nhận.
Trong đó, bao gồm Denial (từ chối thẳng thừng); Anger (Nổi giận đùng đùng, đập chậu, ném xô); Bargaining (Mặc cả với bản thân và đối tượng xung quanh nhầm tìm lại vị thế cũ); Depression (Trầm Cảm); Acceptance (Chấp nhận mọi sự là chuyện đã không thể cứu vãn).
Quay lại chủ đề, vì sao tiếp nhận liên quan gì đến 5 stages of grief?
Có và có rất nhiều. Nó biểu hiện của 2 kiểu tư duy con người trong cuộc sống này.
Nếu bạn là một người có tư duy mở (Growth mindset), tiếp nhận là một cánh cổng đầu tiên và trên hết để dẫn dắt bạn bước vào những stages khác nhau của cuộc sống.

Ai cũng có griefs, ai cũng có những lúc rớt xuống những ngày ê chề. Nhưng ai cũng có những ngày tươi đẹp, những mùa hè đẹp nhất.
Trái lại, tư duy đóng (Fixed Mindset), chỉ làm ta bước ngoài cái vòng xoáy phát triển, nói chi tới việc vượt qua những ngày tồi tệ nhất cuộc đời mình. Rồi làm sao có thể thấu hiểu, cảm thông, và yêu thương bản thân mình?
Vững vàng lên, let them move on & go on, bạn tôi nhé!
Tiền Giang, 11/09/2022