Đó là cái ngày cuối tháng 3, đầu tháng 4 năm 2019.
Mình và bả bước vào một cái race bất đắc dĩ.
Cũng ít có chơi ngông (giang hồ gọi là chơi ngu á), đăng kí đại cái Half Marathon của Dalat Ultra Trail.
Với một tinh thần rất ư là tự tin chói loé. Ủa, chạy không nổi thì lết bộ, không lết được thì lăn, không lăn thì báo ban tổ chức DNF( do not finish). Dễ mà, chơi đi mày ơi. Gặp thêm mụ Huyền điên nữa.
Chơi. Tui sợ mấy bà à?
Rồi khăn gói leo xe Thành Bưởi lên Đà Lạt, ở MarsHouse của anh bạn (mới hay giờ anh dọn xuồng đi chổ khác rồi), tối đốt lửa, nghe AP ngâm thơ, mình nướng khoai, nhấp nháp li rượu vang dưới cái lạnh của Đà Lạt về đêm.
Vào cuộc chạy, cả ba tình tang tính tang.
Đi được 1/3 đoạn, chuột cắn chân bên trái. Tinh thần xuống một cách kinh khủng. Cảm giác thất bại dâng trào. Con tim mách bảo “Ân, bỏ cuộc. Chơi thôi, đừng chơi quá!”
Lí trí mách bảo “Ân, cố một chút. Mày làm được mà!”
Lết thêm một nửa đoạn đường, chuột cắn luôn bên kia.
Toàn thân run rẩy. Bật khóc. Cô đơn. Lẻ loi. Cảm giác thất bại tăng lên gấp n lần.
Bắt đầu dằn xé bản thân.
Bắt đầu khóc.
Bắt đầu chuyện bỏ cuộc.
Bước thêm vài bước, ngồi vào một gốc cây thông to bị đốn ngã. Nhìn về một hướng xa xa, bất giác thoáng thấy một bóng dáng ai đó. Trời Dalat giữa trưa, nắng đổ lửa.
Bóng dáng ấy ngày càng tiến lại gần.
Một chị cũng ngoài 50. Đoán vậy. Chạy vụt qua mình trong chớp mắt.
Tự nhiên càng tủi thân hơn.
Một bàn tay chạm nhẹ phía sau lưng làm mình giật bắn người.
Trời, chị hồi nãy.
Một nụ cười hiền dịu, chị đưa một thanh sô cô la & viên muối. Em cầm đi, cố lên. Đi thật chậm, thở thật đều. Và mọi thứ sẽ qua. Chị chờ em ở finish line nhé.
Chưa kịp cảm ơn, chị đã cách xa mình mấy trăm mét. Chỉ biết cúi đầu, cảm ơn.
Đoạn đường còn lại thật dài. Thật dài.
Lầm lủi nâng từng bước chân nặng nề, đau đớn.
Nhìn từng người lướt qua mình, cười khúc khích, mình như muốn gục ngã để Ban tổ chức hốt về cho lẹ.
Tới check-point, nặng nhọc ngồi xuống ghế, lấy thỏi sô cô la ra ăn, uống viên muối cô gì chưa kịp hỏi tên đưa.
Thở. Lấy một hơi thật mạnh. Đứng dậy. Bước đi trước nhiều cặp mắt quan tâm của mọi người ở đó.
Từng bước. Lê lết qua đám rừng thông. Nhìn phía trước cây vẫn xanh, gió vẫn thổi, từng người cứ lướt qua mình trong vội vã. Nhớ lại lời AP nói “lết không được thì lăn. Lăn ko được thì hét lên để ban tổ chức rước mình. Không có chết. Ok!”
Mình nhủ với lòng “Andy, không dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Ráng lên. Tao muốn mày về đích xinh tươi!”
“mày là thằng méo nào. Mày không phải là tao. Tao đang đau cả hai bên háng, đau luôn cả bắp chân, bàn chân. Đau tất. Mày hiểu không, thằng điên. Biến đi!”.
“Tao đang ở đây, với mày. Tao đang đau y chang mày. Mày là tao. Tao là mày….”
“đồ điên!” Vừa đi, vừa lảm nhảm.
Rồi, lần này là gặp AP và mụ Huyền thật. Quỷ tha ma bắt. Họ lại vượt mặt mình.
Trời ơi, họ đi trước mình.
…
3KM cuối là cú tát thẳng tay vào cái lựa chọn ngu ngốc của mình.
Đáng lắm.
Mày đáng lắm.
Lên con dốc Đờ Mờ
Tuột xuống cái dốc đờ mờ.
Không còn cảm nhận được chân đâu nữa.
Nghe tiếng reo hò.
Chả thiết tha gì.
Nghe tiếng tung hô. Thiết tha gì tầm này.
Hít một hơi thật sâu. Tự hứa với lòng, làm gì làm phải lết về tới nơi.
Phải vượt qua.
Phải có niềm tin.
Bước thật chậm.
Bước thật chậm.
Thở thật sâu.
Cảm nhận nỗi đau của từng bước chân. Mỉm cười với từng bước chân.
Lắng nghe nhịp đập của tim theo từng bước chân.
Và vỡ oà khi chạm vạch đích. Ôm AP một cái, ôm bà Huyền một cái.
Nhìn xung quanh tìm kiếm một ánh mắt thân quen.
Người đàn bà ấy đang đứng ở một phía xa, phía bên kia ngọn đồi. Vẫy tay chào, mỉm miệng cười thánh thiện.
Chắp tay, cuối đầu chào kính cẩn.
Ngước lên, đã không còn thấy hình dáng ấy.
Cú xô ngã vào đời thật đáng trân quý.
Cảm ơn cái xô ngã vô tình.
Cảm ơn cái ôm thật chặt.
Cảm ơn ánh mắt trìu mến.
Cảm ơn cái vỗ vai đầy năng lượng của tình thương, sự động viên.
Cảm ơn rừng núi.
Cảm ơn vì tất cả, mới tạo được Andy ngày hôm nay.
Một phiên bản Andy kiên cường hơn bản thân nó của những năm về trước.
Một phiên bản Andy, đầy năng lượng.
Một phiên bản Andy cứng cáp.
Một phiên bản Andy tốt hơn.
So với ngày hôm qua, hôm kia.
Namaste🙏🏿
Sài Gòn, 01/042021