[Finding the shelter aka NEO]
Hôm qua đọc một quyến sách có tựa “HAPPY FOR NO REASON” (Marci Shimoff & Carol Kline), có đoạn:
” Người ta thường đặt hạnh phúc của mình lên nhiều điểm tựa bên ngoài. Vậy bạn sẽ làm thế nào để hạnh phúc khi mọi điểm tựa đó đều mất?”.
…
Hổng có gì sai khi ta, loài người thông minh, rất thông minh đã chia nhỏ cái gọi là hạnh phúc/cảm giác hạnh phúc ra thành nhiều túi nhỏ, và cất ở nhiều nơi khác nhau.
…
Có bao giờ mình (ý là tui á/hoặc bạn hỏi bạn cũng chả có chiến tranh xảy ra hén) tự hỏi mình cất được bao nhiều phần vào chính bản thân mình?
…
Đọc đâu đó có một định nghĩa “giới hạn hạnh phúc”, họ cho rằng 50% giới hạn/tỉ lệ hạnh phúc đến chính từ kiểu gen; 40% đến từ sự điều chỉnh hành vi, cảm xúc bản thân hướng đến hạnh phúc; 10% đến từ sự giàu có, hôn nhân, và công việc.
…
Tôi hạnh phúc khi thực sự hiểu và thương chính bản thân mình.
Tôi hạnh phúc khi nghiêm túc rèn luyện thói quen nâng cao chỉ số cảm xúc của chính mình bằng những việc đúng đắn và không gây hại đến cảm giác hạnh phúc của người xung quanh.
Bạn hạnh phúc khi nào…?
Sài Gòn, 12/12/21
