“…Đường trần dù có bão giông, tuyết phủ
Chỉ cần được cùng người đun một bình rượu nóng, châm một tách trà.
Cùng nhau.
Cũng là phút giây bốn mùa hoa nở.
Chỉ cần cùng nhau…
Hai con người tận ác, đi với nhau đến tận con đường nhỏ…
🍀 Một người giành gần nửa đời gầy dựng nên thế giới đại “thích khách” phục vụ cho một mệnh lệnh tối cao không một lời kêu ca.
Cuối cùng nhìn thấy cuộc đời không còn ý nghĩa, đành tự đóng cây đinh vào người để thoát khỏi cái thế giới Thiên Song quyền lực, sống lang bạt với cái đồng đếm ngược chừng vài năm, với cái mặt nạ, với một bầu rượu, nằm hả hê nốc rượu phơi nắng trên cầu bên một trấn nhỏ nào đó.
Mọi người qua lại ném tiền vào chàng vì cứ tưởng là một đứa ăn xin bất tài, vô dụng.
Sáng nằm trên cầu, chiều ra bờ sông, tối bên một nhóm lửa nhỏ bên suối, mỉm cười chờ lưỡi hái tử thần đến mang đi.
Không tuyệt vọng, vì còn gì để tuyệt vọng.
Càng không kì vọng thứ gì, vì đã từng có tất cả.
🍀 Một chàng trai vô cùng thanh tú, ngồi bên quán rượu, là Cốc Chủ của Quỷ Cốc nhìn chàng nát rượu bên cầu và thích hắn ngay cái nhìn đầu tiên.
Ẩn sâu vẻ ngoài thanh thoát, chàng là một bóng ma của thanh thiên chính đạo. Bởi quỷ & người không đi chung một đường.

🍀Rồi họ đi cùng nhau trên một chiếc thuyền, ăn cùng nhau một mẫu bánh vụn, hong cùng nhau bên một đống lửa, trải qua sinh tử cùng nhau.
Đến một ngày, chàng quỷ cốc chủ đã hi sinh chính thân mình để cứu lấy chàng ăn mày lang thang.
Tóc bạc trắng và nằm vất vưởng, thân tàn ma dại.
Cuộc sống của họ trở thành một câu chuyện tình đầy niềm vui và nước mắt.
Họ đến với nhau chỉ bằng một chữ “TIN”.
Tin vào cái tâm thiện của nhau.
Tin vào nỗi khổ của nhau.
Tin vào nỗi đau của nhau.
Tin vào trái tim của nhau.
Tin vào sự chân thành của nhau.
🍀 Cuộc sống dù có bão giông, tuyết phủ
Chỉ cần được cùng người đun một bình rượu nóng, châm một tách trà.
Cùng nhau.
Cũng là phút giây bốn mùa hoa nở.
Chỉ cần cùng nhau.
Những kẻ lang bạt (OST của phim Word of Honor)