Đây là 1/2 của-nợ tha về được từ lúc dọn về Flora (cũng gần 6 năm).
Một phần thích lựa mấy đồ ngộ ngộ hay hay, cá chim cò này kia.
Một phần là mua giúp mấy bà cụ bán ngoài đường.
Hồi đó ở Bitexco, cổng Ngô Đức Kế, kế bên shop Routine, ngay dưới gốc me con con, có một bà chắc cũng hơn 70 tuổi, sáng 10-11AM ngồi bày các thứ chén dĩa, li tách, bình bông, hầm bà lằng ra bán đến tận 2-3pm mới dọn về.
Ban đầu thì không để ý lắm. Cứ lướt qua nhanh.

Một ngày đẹp trời sau khi con-call với vùng của khách hàng. Bị chửi không ra chó mèo gì. Mà tức vì cái conversation went nowhere. Chửi thị uy và khẳng định lãnh thổ là chính. Mình nuốt giận, mỉm cười, xin phép tắt call vì techinal break (đi đái á má).
Xong tắt call luôn, bấm thang máy thẳng xuống hút thuốc.
Đeo headphone, hít 1 hơi. Rồi bà mẹ nó bài hát bật lên là Bloomy Sunday trong một ngày thứ hai chết tiệt.
Mưa ầm ầm đổ xuống. Kệ. Cho mát.
Doesn’t matter much.
Bỗng nhiên, ngước nhìn qua bên kia đường, một bà già lưng còng, lom khom thu dọn một cách bất lực đống chén dĩa, lạp xoong. Mình bất giác, dụi thuốc chạy qua chỗ Routine, mượn cây dù đến chỗ cụ.
Bà cầm dù đi, để con dọn phụ cho.
Mắt bà lem kem, ướt nhẹp.
Sài Gòn mưa như trêu người. Thoáng vừa như trút giận trút hờn. Thoáng lại nắng lên như chưa bao giờ được nắng.
Hai bà cháu ướt nhẹp. Nhìn nhau cười.
Bà nhìn, cảm ơn rưng rưng.
Mai mốt bà nhờ đem theo cây dù, chứ mùa này ai biết được. Nắng thì che nắng, mưa thì trú được mưa. Lớn tuổi rồi!
Nhìn vào đống chén dĩa, cũng ưng mấy cái. Rồi mua cho bà 60 ngàn.
Bữa đó, mưa làm dịu mát mọi thứ.
Rồi ngày nào cũng lướt ngang bà, mỉm cười, chào bà. Có hơm, bà để dành mấy cái dĩa con cá mình thích, gói lại, ngoắc mình, dúi vào tay.
Nè, gốm bát tràng đó cậu.
Nè gốm Cường Phát Bình Dương, còn hai cái, lấy đi.
Lần sau đưa tiền nè!
Mỉm cười thiệt tươi nhìn thấy toàn nướu.
…
Bẵng một thời gian, tự nhiên thấy bà cầm cọc giấy số đi bán ngang quán cà phê cóc dưới sãnh.
Ừ, chủ gốm dưới Bình Dương lên giá. Bán không có lời. Cực quá cậu ơi….nên tui đi bán vé số.
Mắt buồn rượi, nhưng cái miệng không còn cái răng nào vẫn mỉm cười.
Bà ăn gì chưa? Hộp cơm nè. Con mua dư. Nè mang theo mà ăn. Chút lấy bịch cà phê sữa đá mà mang theo luôn nha.
…
Rồi ngày lại qua, không thấy bà bán lại.
Ngồi chổ quán cà phê cũ, mong bà đi ngang. Hầu chỉ chìa tay đưa cho bà gói xôi, hay bịch cà phê sữa đá…
Có bữa đang ngồi, cái bà bán cà phê khều tay nói “bà già bên đường cưng nhớ hông. Bả bị tai biến, hay gì á…!”
Nghe đau….chỉ biết nhìn lên tán cây me cao phía xa…
Vài tháng sau, bà già lại xuất hiền bên đống chén dĩa.
Mừng lắm.
Lần này ít hàng hơn, loe ngoe vài cái.
Tui bán hết về Bình Dương luôn. Con gái tui nó nuôi. Đi lại cực quá cậu. Bệnh hoạn này kia…
Dạ…bà cố lên nha.
Rồi gom mua giúp bà 1 bịch to.
Ủa, câu làm gì mua nhiều vậy. Mới mua nhà thêm hả?
Dạ, hông…. Con mua tặng mấy bà chị.
Ừa, rẻ mà chất lượng lắm cậu.
Dạ…
…
Và rồi, không biết dịch dã thế này, bà cụ còn hay mất, khoẻ hay đang bơ vơ ở chốn nào.
Mong bà luôn khoẻ.
Sài Gòn, 11 July 2021
Thương,